□ Nguyễn Trung Tây
Kinh Bố Ơi - Matt 6:7-16


Thiên Chúa trong Cựu Ước mặc khải Ngài là Đấng Sáng Tạo, Đấng Tự Hữu, Đấng Nhân Từ và nhiều khuôn mặt khác. Nhưng thật bất ngờ, trong dòng lịch sử Tân Ước, Thiên Chúa được mặc khải với một khuôn mặt bất ngờ, hoàn toàn lạ.

Theo như Đức Giêsu, Thiên Chúa là Abba (trong ngôn ngữ Do Thái), hay là Bố (trong ngôn ngữ Việt Nam). Nói một cách khác, Thiên Chúa cũng liên hệ với con người qua mối tương quan phụ tử. Bởi thế, qua Kinh Lạy Cha hay “Kinh Bố Ơi,” Đức Giêsu dạy chúng ta gọi Thiên Chúa là Bố, “Bố ơi! Bố của chúng con ở trên trời” (Matt 6:9).
Và đây là một điều khá bất ngờ với người Kitô hữu, bởi trong dòng lịch sử ơn cứu độ Cựu Ước, Thiên Chúa được minh họa tương tự như một đấng ngồi trên ngai vàng. Và con người được minh họa trong vị thế thần dân của Vua Thiên Chúa. Ngài luôn luôn là một nhân vật ở cõi cao xa. Con người đứng vị thế dưới của đất thấp. Nhưng khi Đức Giêsu tới trần gian, Ngài mặc khải một mặc khải bất ngờ. Đó là, Thiên Chúa quá yêu thương thế gian, đến nỗi sai Người Con xuống thế để cứu chuộc, chứ không phải để luận phạt thế gian (Gioan 3:16).

Và bởi Thiên Chúa là Bố, Ngài có nhiệm vụ “Bố sinh Bố dưỡng”.
Bởi thế Ngài ban cho người Do Thái bánh mì lương thực hằng ngày. Trong văn hóa Việt Nam, chúng ta hiểu Ngài tặng ban người Việt một ngày ba bữa cơm, sáng, trưa, và chiều tối.

Và nếu con cái của Bố Thiên Chúa thiếu thốn,
Cứ mở miệng xin, họ sẽ nhận được từ Bố điều họ kêu xin.
Cứ đi tìm Bố, họ sẽ thấy Bố bằng xương bằng thịt.
Cứ gõ cửa căn phòng của Bố, họ sẽ thấy cánh cửa phòng Bố mở toang.

Lời Nguyện
Bố ơi! Xin cho con cơm Việt Nam ngày vừa đủ ba bữa!
(TríchSuy Niệm Người Ra Nương Đồng sắp xuất bản)