Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Trong bài báo có nhan đề “Liquid Catholicism and the German Synodal Path”, nghĩa là “Công Giáo lỏng lẻo và Tiến Trình Công Nghị Đức”, ông khẳng định hai thái độ bội giáo của hàng giáo phẩm cấp tiến Đức và các giáo dân cực đoan trong phong trào ZdK.

Theo dòng thời gian khi con người bắt đầu âu lo về số lượng đường tiêu thụ, hãng Coca-Cola đã lần lượt cho ra mắt Coca-Cola Light, thường được gọi là Coke Lite, có ít đường hơn là loại ban đầu. Kế đó, họ cho ra mắt Coke Zero, hoàn toàn không có đường.

Tác giả đã mượn những từ này để nói về “Catholic Lite” – “Công Giáo Nhạt”, trong đó người ta hô hào giảm bớt các đòi buộc của Tin Mừng, nhạt đạo đi một chút. Theo tác giả “Catholic Lite” tất yếu sẽ dẫn đến “Catholic Zero”, chẳng còn chút sắc mầu Công Giáo nào, như các Giám Mục cấp tiến Đức đang hô hào.

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Hai mươi năm trước, trong Mùa Chay năm 2002, tôi đã bắt đầu sử dụng thuật ngữ “Catholic Lite” để mô tả một trào lưu muốn tách Giáo hội ra khỏi nền tảng trong Kinh thánh và truyền thống: nhằm hình thành một đạo Công Giáo không thể nói cho bạn biết chắc chắn rằng đạo ấy tin gì hoặc những gì là cần thiết cho một cuộc sống công chính; một Giáo hội của những biên giới rộng mở, không thể hoặc không muốn xác định rõ ràng những ý tưởng và hành động nào khiến cho sự hiệp thông trọn vẹn với Nhiệm thể của Chúa Kitô bị phá vỡ. Trào lưu “Catholic Lite” thường được quảng bá như một phản ứng mục vụ đối với những thách thức văn hóa của thời kỳ cận đại và hậu hiện đại; thích hợp với thời cận đại và hậu hiện đại, không phải bằng lòng nhiệt tình đối thoại, mà bằng một cái ngáp cứng họng.

Tôi chẳng hề biết một trường hợp nào mà trào lưu Catholic Lite này đã dẫn đến một đạo Công Giáo sôi nổi, thực hiện công việc mà Thánh Giáo Hoàng Gioan XXIII và Công đồng Vaticanô II đã đặt ra trước Giáo hội: là sự hoán cải và thánh hóa thế giới. Ngược lại, Catholic Lite luôn dẫn đến chứng xơ cứng giáo hội. Đạo Công Giáo đang tồn tại và sống còn ngày nay là một đạo Công Giáo đón nhận bản giao hưởng của chân lý Công Giáo như là câu trả lời cho lòng khao khát giải phóng con người chân chính và cộng đồng nhân loại đích thực của thế giới: một Giáo hội của những người tội lỗi phấn đấu cho sự hoàn thiện Kitô. Ngược lại, đạo Công Giáo đang chết, ở khắp mọi nơi, là Giáo Hội của thứ Catholic Lite.

Tuy nhiên, tôi đã học được một cách khó khăn rằng thuật ngữ “Catholic Lite” thực sự khó dịch sang các ngôn ngữ khác. Trong nhiều năm, tôi đã tưởng tượng rằng sự phổ biến toàn cầu của các sản phẩm Coca-Cola sẽ khiến cụm từ chưa được dịch là “Catholic Lite” trở nên dễ hiểu; cũng theo cái đà đó, hình ảnh tiếp theo mà tôi bắt đầu sử dụng là “Catholic Zero,” vì “Catholic Lite chắc chắn sẽ dẫn đến Catholic Zero” là thứ còn ngu hơn nữa. Tôi sẽ tránh cho bạn những chi tiết đẫm máu, nhưng một số bản dịch gần đây về tác phẩm của tôi đã quá khó hiểu đến nỗi tôi đã thay đổi hình ảnh và bây giờ tôi xin đề cập đến “Liquid Catholicism” - “Công Giáo lỏng lẻo”: một Giáo hội nhẹ nhàng về nội dung, chạy theo nền văn hóa xung quanh và hình dung bản thân mình chủ yếu loay hoay trong lĩnh vực làm những việc tốt, theo cách hiểu của thế gian thế nào là “việc tốt”.

Những cái chết nói trên của trào lưu Catholic Lite hoặc Công Giáo lỏng lẻo hiện đang được hiển thị đầy đủ trong “Tiến Trình Công Nghị” của Đức: một quá trình kéo dài nhiều năm, bị chi phối bởi các quan chức và học giả của Giáo hội, dường như quyết tâm tái tạo lại Giáo Hội Công Giáo như một hình thức đạo Tin lành tự do. Gần đây nhất, Tiến Trình Công Nghị đã quyết định vũ khí hóa cuộc khủng hoảng lạm dụng tình dục của hàng giáo sĩ như một lý do để đầu hàng tinh thần thời đại trong các vấn đề liên quan đến ý thức hệ giới tính và luân lý trong tình yêu của người. Tuy nhiên, điều quan trọng cần phải hiểu là sự đầu hàng có thể đoán trước được của Tiến Trình Công Nghị đối với những vấn đề “nóng bỏng” này phản ánh một sự bội giáo sâu sắc được thể hiện trong hai quan niệm gây chết người liên quan đến Phúc âm.

Sự bội giáo đầu tiên, lặng lẽ nhưng không thể nhầm lẫn, cho rằng mặc khải của Chúa trong Kinh thánh và truyền thống không bị ràng buộc theo thời gian. Chúa Giêsu phán rằng hôn nhân là mãi mãi; Tiến Trình Công Nghị có thể thay đổi điều đó. Thánh Phaolô và toàn bộ truyền thống Kinh thánh dạy rằng hoạt động đồng tính vi phạm kế hoạch của Thiên Chúa dành cho tình yêu con người được ghi khắc trong việc con người được tạo ra có nam có nữ; Tiến Trình Công Nghị có thể thay đổi điều đó, bởi vì chúng ta là những người hậu hiện đại biết rõ hơn Chúa. Truyền thống Công Giáo hai nghìn năm, được xác nhận một cách chung cuộc bởi Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II vào năm 1994, dạy rằng Giáo hội không được phép phong chức phó tế, linh mục hoặc giám mục cho phụ nữ, bởi vì làm như vậy sẽ làm sai lệch quan hệ phu thê giữa Chúa Kitô Thầy Cả Thượng Phẩm và Hiền thê của ngài, là Giáo Hội; tinh thần thời đại nói rằng điều đó là vô nghĩa và Tiến Trình Công Nghị Đức đồng ý với tinh thần thời đại. Như thế sự bội giáo đầu tiên là cho rằng lịch sử có thể phán xét mặc khải; không có các điểm quy chiếu ổn định cho sự hiểu biết về bản thân Công Giáo; và chúng ta có toàn quyền muốn làm gì thì làm, chứ không phải là Chúa Kitô.

Sự bội giáo thứ hai dạy một khái niệm sai lầm về tự do là “quyền tự chủ”. Tuy nhiên, tự do đích thực không phải là “quyền tự chủ”. “Quyền tự chủ” là một đứa trẻ ba tuổi đập tán loạn vào một cây đàn piano, đây không phải là âm nhạc mà là tiếng ồn (ngoại trừ Mozart). Tự do đích thực là một nhạc sĩ đã thành thạo các kỹ thuật chơi piano (thường là thông qua các bài tập mệt mỏi nhàm chán), đọc và biểu diễn một bản nhạc (là một dạng quy tắc khác phải tuân theo), từ đó tạo ra âm nhạc tuyệt vời. Như Giáo Hội Công Giáo hiểu, tự do đích thực là làm điều đúng đắn với lý do đúng đắn như một vấn đề của thói quen đạo đức (còn được gọi là “nhân đức”). Tự do đích thực không phải là “sự lựa chọn” hay bất kỳ câu thần chú vô tâm nào khác của thời đại. Tự do như là sự hoang đàng chẳng qua là sự nô lệ mình tự gây ra cho mình. Tự do đích thực là sự giải phóng thông qua chân lý đạo đức vì cái thiện và cái đẹp.

Công Giáo lỏng lẻo ngự trị tối cao trong các cuộc thảo luận của Tiến Trình Công Nghị Đức. Kết quả sẽ không phải là sự đổi mới theo phúc âm mà là sự từ bỏ phúc âm mạnh hơn nữa.
Source:First Things