Tin mừng hôm nay thuật lại: sau một thời gian ra đi rao giảng, các môn đệ hân hoan trở về nói lên niềm vui của họ; vì nhờ quyền năng Chúa ban, các ông có thể xua trừ ma quỷ. Đức Giêsu lại nhắc các ông: “Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con...” vì niềm vui lớn lao và đích thực đó là tên các ông được ghi trên trời. Sau đó, Đức Giêsu đầy hoan lạc trong Chúa Thánh Thần, và chúc tụng Thiên Chúa: "Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha... ” vì “đó là ý Cha đã muốn thế.”

Lời cầu nguyện của Đức Giêsu trong tin mừng [“Lạy Cha là Chúa trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.”] đã mời gọi chúng ta hãy chia sẻ niềm vui với Ngài, chia sẻ mỗi ngày, vì đây là “niềm vui vĩnh cửu” của Ngài. Niềm vui này đến từ việc nhận ra Chúa Cha đã hành động qua các môn đệ trong sứ mạng của họ. Niềm vui ấy giống Đức Maria đã thốt lên: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa” vì đã nhận ra “những điều cao cả” Người làm cho Mẹ, là “Nữ Tì hèn mọn” và cho “những ai kính sợ Người”, cho “mọi kẻ khiêm nhường”, cho “kẻ đói nghèo”, cho tôi tớ đau khổ của Người là Israel.

Lời nguyện ngợi khen đó là một trong những hành động giúp con người chu toàn ý nghĩa nền tảng của cuộc sống mà Thánh I-nhã đã nói, như thứ bẩy tuần rồi tôi đã chia sẻ: “Con người được dựng nên để ngợi khen, tôn kính và phụng sự Thiên Chúa.”

Mặc dù các môn đệ nhận biết mọi việc họ làm đều “nhờ nhân danh Chúa”, nhưng Đức Giêsu vẫn nhắc nhở: “Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con.” Đây cũng là điều nhắc nhở chúng ta.

Có lẽ chúng ta cảm nghiệm con người thường thích “làm lớn”. Khi đạt được điều gì thành công, ta thường tự phụ cho rằng đó là sự khôn ngoan, khéo léo của mình, do mình có khả năng, có học vấn. Từ đó chúng ta tự kiêu, tự phụ, dễ dàng tự ái; cứ tưởng mọi sự chúng ta có thể làm tốt nhất và đúng nhất; cứ tưởng chúng ta là Thiên Chúa cại gì cũng làm được mà không nhận ra mọi sự đều “nhân danh Chúa” và do Chúa ban. Với quan điểm đó có ngày chúng ta lại tự tử vì thần dữ kéo chúng ta xa rời Thiên Chúa và hủy diệt chúng ta.

Bởi vậy khi thành công, chúng ta cần nhận biết rằng Thiên Chúa ban cho mọi sự và qua Ngài chúng ta mới có kết quả như vậy. Về phần mình, chúng ta cố gắng hết sức và dùng mọi tặng phẩm Chúa ban là khả năng, học vấn, suy tư, khôn ngoan, v.v… làm phương tiện. Như vậy chúng ta mới cảm nghiệm niềm vui siêu nhiên hơn là tự nhiên. Được cứu độ hơn là những thứ bề ngoài, vì giá trị tinh thần thì cao trọng và có sức biến đổi chứ không phải hình thức hay số lượng bên ngoài.

Chúng ta là những người môn đệ của Chúa sống giữa trần gian, yêu mến trần gian, xây dựng trần gian. Vì trần gian là nơi Chúa sai ta đến làm việc. Tuy nhiên ta làm việc ở trần gian mà lòng vẫn hướng lên quê trời. Cho nên người môn đệ thực của Chúa không tự phụ vì những thành công trong việc làm, mà là luôn khiêm tốn sống lệ thuộc vào Chúa để khắc phục bản thân mình.

Chúng ta nên luôn tìm niềm hạnh phúc đích thực là chính Thiên Chúa và được sống với Ngài mãi mãi trên quê trời, vì chỉ mình Ngài mới có đủ tình yêu và khả năng thực hiện mọi điều chúng ta mơ ước mà thôi. Đối với chúng ta, chỉ có một sự cần thiết, đó là tìm kiếm, nhận biết, hoạt động, ngợi khen, tôn kính và phụng sự Thiên Chúa và cứu rồi linh hồn.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết nhận ra sự hiện diện và hoạt động của Chúa trong đời sống hằng ngày, để mỗi khi chúng con là việc, chúng con đều làm để danh Chúa cả sáng. Xin cho chúng con ý thức phận người nhỏ bé, bất toàn của mình, để biết tạ ơn vì muôn hồng ân Chúa ban; để biết phó thác vào quyền năng Chúa; và để Chúa dùng con người nhỏ bé tầm thường của chúng con thực hiện những việc lạ lùng trong ân sủng và quyền năng của Chúa. Amen.'>

Tin mừng hôm nay thuật lại: sau một thời gian ra đi rao giảng, các môn đệ hân hoan trở về nói lên niềm vui của họ; vì nhờ quyền năng Chúa ban, các ông có thể xua trừ ma quỷ. Đức Giêsu lại nhắc các ông: “Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con...” vì niềm vui lớn lao và đích thực đó là tên các ông được ghi trên trời. Sau đó, Đức Giêsu đầy hoan lạc trong Chúa Thánh Thần, và chúc tụng Thiên Chúa: "Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha... ” vì “đó là ý Cha đã muốn thế.”

Lời cầu nguyện của Đức Giêsu trong tin mừng [“Lạy Cha là Chúa trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.”] đã mời gọi chúng ta hãy chia sẻ niềm vui với Ngài, chia sẻ mỗi ngày, vì đây là “niềm vui vĩnh cửu” của Ngài. Niềm vui này đến từ việc nhận ra Chúa Cha đã hành động qua các môn đệ trong sứ mạng của họ. Niềm vui ấy giống Đức Maria đã thốt lên: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa” vì đã nhận ra “những điều cao cả” Người làm cho Mẹ, là “Nữ Tì hèn mọn” và cho “những ai kính sợ Người”, cho “mọi kẻ khiêm nhường”, cho “kẻ đói nghèo”, cho tôi tớ đau khổ của Người là Israel.

Lời nguyện ngợi khen đó là một trong những hành động giúp con người chu toàn ý nghĩa nền tảng của cuộc sống mà Thánh I-nhã đã nói, như thứ bẩy tuần rồi tôi đã chia sẻ: “Con người được dựng nên để ngợi khen, tôn kính và phụng sự Thiên Chúa.”

Mặc dù các môn đệ nhận biết mọi việc họ làm đều “nhờ nhân danh Chúa”, nhưng Đức Giêsu vẫn nhắc nhở: “Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con.” Đây cũng là điều nhắc nhở chúng ta.

Có lẽ chúng ta cảm nghiệm con người thường thích “làm lớn”. Khi đạt được điều gì thành công, ta thường tự phụ cho rằng đó là sự khôn ngoan, khéo léo của mình, do mình có khả năng, có học vấn. Từ đó chúng ta tự kiêu, tự phụ, dễ dàng tự ái; cứ tưởng mọi sự chúng ta có thể làm tốt nhất và đúng nhất; cứ tưởng chúng ta là Thiên Chúa cại gì cũng làm được mà không nhận ra mọi sự đều “nhân danh Chúa” và do Chúa ban. Với quan điểm đó có ngày chúng ta lại tự tử vì thần dữ kéo chúng ta xa rời Thiên Chúa và hủy diệt chúng ta.

Bởi vậy khi thành công, chúng ta cần nhận biết rằng Thiên Chúa ban cho mọi sự và qua Ngài chúng ta mới có kết quả như vậy. Về phần mình, chúng ta cố gắng hết sức và dùng mọi tặng phẩm Chúa ban là khả năng, học vấn, suy tư, khôn ngoan, v.v… làm phương tiện. Như vậy chúng ta mới cảm nghiệm niềm vui siêu nhiên hơn là tự nhiên. Được cứu độ hơn là những thứ bề ngoài, vì giá trị tinh thần thì cao trọng và có sức biến đổi chứ không phải hình thức hay số lượng bên ngoài.

Chúng ta là những người môn đệ của Chúa sống giữa trần gian, yêu mến trần gian, xây dựng trần gian. Vì trần gian là nơi Chúa sai ta đến làm việc. Tuy nhiên ta làm việc ở trần gian mà lòng vẫn hướng lên quê trời. Cho nên người môn đệ thực của Chúa không tự phụ vì những thành công trong việc làm, mà là luôn khiêm tốn sống lệ thuộc vào Chúa để khắc phục bản thân mình.

Chúng ta nên luôn tìm niềm hạnh phúc đích thực là chính Thiên Chúa và được sống với Ngài mãi mãi trên quê trời, vì chỉ mình Ngài mới có đủ tình yêu và khả năng thực hiện mọi điều chúng ta mơ ước mà thôi. Đối với chúng ta, chỉ có một sự cần thiết, đó là tìm kiếm, nhận biết, hoạt động, ngợi khen, tôn kính và phụng sự Thiên Chúa và cứu rồi linh hồn.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết nhận ra sự hiện diện và hoạt động của Chúa trong đời sống hằng ngày, để mỗi khi chúng con là việc, chúng con đều làm để danh Chúa cả sáng. Xin cho chúng con ý thức phận người nhỏ bé, bất toàn của mình, để biết tạ ơn vì muôn hồng ân Chúa ban; để biết phó thác vào quyền năng Chúa; và để Chúa dùng con người nhỏ bé tầm thường của chúng con thực hiện những việc lạ lùng trong ân sủng và quyền năng của Chúa. Amen.