CHÚA NHẬT 12 THƯỜNG NIÊN. A
(Mt. 10, 26-33)
ĐỪNG SỢ


Các con đừng sợ người đời,
Hại thân hại xác, hại người trần gian.
Linh hồn cao trọng trên ban,
Không ai giết chết, phá tan được hồn.
Những điều kín nhiệm giả ngôn,
Bày ra ánh sáng, nên khôn giữa đời.
Rỉ tai nghe biết tạm thời,
Mái nhà rao giảng, rạng ngời công khai.
Các con hãy sợ Thiên Sai,
Ném hồn lẫn xác, khỏi ngai Vua Trời.
Con người quí trọng trong đời,
Hồn mang ảnh Chúa, cao vời biết bao.
Sánh xem chim sẻ thế nào?
Chúa thương chăm sóc, với bao ân tình.
Trên đầu số tóc đẹp xinh,
Tháng ngày Tạo Hóa, anh minh an bài.
Lo gì hãi sợ ngày mai,
Quan phòng cuộc sống, tương lai mong chờ.
Cuộc đời đáng giá vô bờ,
Quê trời hưởng phúc, phụng thờ Chúa ta.

Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác nhưng không thể giết được linh hồn.” Chúa khuyến khích những kẻ tin là đừng sợ. Chúa biết rõ các môn đệ của Chúa sẽ phải đối diện với những đối xử khắc nghiệt của thế gian. Họ sẽ phải chấp nhận thiệt thòi, mất mát, chịu nhạo báng chê cười và sau cùng sẽ bị giết vì danh Chúa. Hầu hết các tông đồ và những người kế vị các ngài trong những thế kỷ đầu tiên của Giáo Hội đã dùng mạng sống để minh chứng cho niềm tin.

Ngay từ khởi đầu, khi Giáo Hội còn non yếu, đã bị tẩy chay và bị bách hại. Tại Roma, cái nôi của Giáo Hội, gần 300 năm nhà cầm quyền cấm đạo. Biết bao cuộc ruồng bắt các tín hữu, giam cầm, đánh đập, bị thú dữ ăn thịt, bị thiêu sống, bị bỏ đói và bị đóng đinh thập giá. Không thiếu những hình phạt ghê rợn nào mà các Kitô hữu không phải chịu. Họ là các anh hùng của đức tin. Các anh hùng tử đạo đã trải qua biết bao gian khổ để lãnh triều thiên vinh quang. Họ đã can đảm đứng trước sự chết. Các Ngài sống rất kiên cường và không sợ hãi.

Trong số những vị anh hùng dám chết vì Đạo, trong đó có những vị Giáo Hoàng, Giám mục, Linh mục, thầy Sáu, giáo dân, có những thiếu nữ trẻ như thánh Cecilia, thánh Agnes…Các ngài xứng đáng lãnh triều thiên tử đạo, vì các ngài hoàn toàn đặt niềm tin vào Chúa Kitô sống lại. Cái chết chỉ còn là phương tiện để đưa các ngài vào hưởng hạnh phúc trường sinh.

Nhìn lại cuộc sống đạo của chúng ta, chúng ta cảm thấy hổ thẹn trước những chứng nhân anh hùng. Chúng ta còn lo lắng xôn sao qúa nhiều thứ trong đời. Chúng ta lo phụng dưỡng cho thân xác và cuộc sống hưởng thụ. Chúng ta lo sợ nhiều thứ. Sợ bị đau yếu, sợ bị đói khát, sợ bị người ta khinh bỉ, sợ người dèm pha, sợ đau khổ và sợ chết. Trong trái tim ta còn nhiều nỗi sợ, vì chúng ta bám víu vào những giá trị vật chất mau qua chóng hết.

Truyện kể về trái tim con chuột. Có một chú chuột kia rất sợ mèo. Một vị Thần tội nghiệp nó, nên biến nó thành con mèo. Thành mèo rồi, nó lại sợ con chó. Vị Thần biến nó thành con chó. Thành con chó rồi, nó lại sợ cọp. Vị Thần yêu thương cho nó biến thành con cọp. Nhưng thành cọp, nó lại sợ người thợ săn. Vị Thần đành chào thua. Thần nói rằng: Ta có biến mi thành bất cứ thứ gì đi nữa, thì cũng không giúp được mi hết sợ. Vì trái tim của mi vẫn là trái tim chuột.

Mang thân phận con người, hầu như ai cũng thường đương đầu với sự sợ hãi. Chúa dậy chúng ta đừng sợ chi cả, vì chúng ta có Cha trên trời quan phòng mọi sự. Chúng ta đáng giá hơn chim sẻ bội phần. Đừng sợ, chúng ta hãy phó thác cuộc đời trong vòng tay nhân ái của Chúa.

TUẦN 12 MÙA THƯỜNG NIÊN
THỨ HAI
Mt. 7: 1- 5


Chúa Giêsu nói với các môn đệ: Các con đừng xét đoán để khỏi bị xét đoán. Xét đoán là một thói xấu. Khi xét đoán chúng ta tự mãn lấy chính bản thân mình làm tiêu chuẩn để xét đoán người khác. Chúng ta thường bị thiên kiến trong khi xét đoán. Vì chúng ta phải vừa xét lại vừa đoán. Rất nhiều khi chúng ta đoán sai.

Đoán xét có nghĩa là phê phán người khác đã làm một việc gì sai trái. Chúng ta suy diễn các sự kiện rồi kết hợp lại theo suy nghĩ của chúng ta và xét đoán anh chị em. Trong khi xét đoán chúng ta bỏ xót rất nhiều nguyên cớ và sự diễn tiến của sự việc, làm cho việc kết án của chúng ta trở thành bất công. Chúa nói: Sao các con thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái xà trong mắt mình? Đâu mấy ai muốn nhận lỗi về mình.

Chúng ta chưa biết chính chúng ta làm sao chúng ta có thể biết được người khác. Người mà chúng ta chỉ nghe nói và chỉ gặp gỡ trong chốc lát làm sao chúng ta có thể biết tường tận về con người của họ. Cho nên đoán xét về người khác sẽ có nhiều sai lầm. Chúa dạy chúng ta đừng đoán xét anh chị em để chúng ta khỏi bị xét đoán.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn tỉnh thức trước những đoán xét bất công, để chúng con thong dong trước mặt Chúa.

THỨ BA
Mt. 7: 6, 12-14


Chúa Giêsu nói với các môn đệ: Tất cả những gì các con muốn người khác làm cho mình, thì chính các con hãy làm cho người ta như thế. Đây là điều thực hành tích cực trong cuộc sống. Vì cái chúng ta muốn bao giờ cũng lớn hơn cái chúng ta làm. Lời Chúa có thể áp dụng với mọi người trong mọi khía cạnh của đời sống thường ngày.

Có biết bao nhiêu điều chúng ta muốn người khác làm cho chúng ta. Chúng ta muốn người khác yêu thương, tha thứ, phục vụ, vui vẻ, tử tế, quảng đại, nhân từ, giúp đỡ và tôn trọng chúng ta. Chúng ta muốn nhiều lắm nhưng chúng ta chẳng thực hiện đáp trả được bao nhiêu. Sống ở đời, chúng ta lãnh nhận nhiều hơn là chúng ta cho đi. Chúng ta lãnh nhận hồng ân sự sống từ Thiên Chúa và tiếp nhận sự phát triển cuộc sống từ muôn người.

Chúng ta đã cộng tác được bao nhiêu trong việc phát triển của con người và xã hội. Chúng ta là những người chịu ơn muôn đời. Chúa dạy rằng chúng ta hãy làm cho người khác điều chúng ta muốn họ làm cho chúng ta. Mỗi một giây phút chúng ta sống là một giây phút chúng ta chịu ơn người. Chúng ta hãy cố gắng sống trong tâm tình biết ơn và biết trả nghĩa.

Lạy Chúa, chúng con muốn người khác làm cho chúng con nhiều lắm, xin cho chúng con biết đáp lại bằng tình yêu Chúa.

THỨ TƯ
Mt. 7: 15-20


Chúa Giêsu cảnh giác các môn đệ ý tứ trong sự tin tưởng vào người đời. Đôi khi họ nói vậy mà không phải vậy. Chúa nói với các môn đệ: Hãy coi chừng các tiên tri giả. Họ đội lốt chiên mà đến với các con, nhưng bên trong họ là sói dữ tham mồi. Tiên tri giả được xếp vào loại những người giả hình. Phải nhìn kỹ công việc và ý hướng họ làm, chúng ta sẽ nhận ra con người thật của họ.

Người ta nói: Trông mặt mà bắt hình dong. Người gian dối rồi cũng sẽ lộ diện qua hành động của họ. Bên ngoài là những lời nói dịu ngọt và xu nịnh, đằng sau những vẻ đẹp là sự lường gạt và gian dối. Kinh nghiệm cuộc sống, chúng ta thấy nhiều trường hợp có những người chuyên nghề đi lường gạt. Họ lấy danh nghĩa hội này, hội nọ, cơ quan này và cơ quan kia. Họ dùng lời ngon ngọt, dụ dỗ và hứa hẹn nhưng khi được việc là họ biến mất.

Chúa dạy các môn đệ hãy ý tứ các tiên tri giả, những người nhân danh Chúa đến làm nhiều việc không nên, bôi nhọ thanh danh và dẫn người khác vào được lầm lạc. Hãy để ý quan sát cứ xem quả sẽ biết cây, cây tốt sẽ sinh trái tốt. Chúng ta cần học biết sự trung thực trong cuộc sống. Khôn ngoan để nhận ra đâu là thật đâu là giả.

Lạy Chúa, xin cho chúng con trở nên nhân chứng cho sự thật, để chúng con thành thật với nhau trong mọi cách cư xử ở đời.

THỨ NĂM
Mt. 7: 21-29


Chúa Giêsu nói với các môn đệ: Không phải tất cả những ai nói: Lạy Chúa, lạy Chúa là được vào nước trời, nhưng là người thực hiện ý Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Nói thì ai nói cũng được nhưng đem ra thực hành lời Chúa mới là điều quan trọng. Ma qủy cũng có thể tuyên xưng danh Chúa nhưng không thực hành ý Chúa.

Trong thời điểm này, chúng ta thấy có rất nhiều người tin Chúa nhưng không muốn thực hành ý Chúa nữa. Họ sống thờ ơ và nguội lạnh trong đời sống đạo. Một năm đến với cộng đoàn giáo xứ tham dự thánh lễ một vài lần, đặc biệt vào Thứ Tư Lễ Tro, Chúa Nhật Lễ Lá và Chúa Nhật Phục Sinh. Nhiều người lãnh nhận phép Rửa Tội, Rước lễ lần đầu và có thể nhận Bí Tích Thêm Sức. Họ nghĩ như thế là đủ và hy vọng sẽ được phúc thiên đàng ngày sau.

Khi chúng ta nằm xuống, chúng ta chỉ có một niềm hy vọng là được lên thiên đàng nhưng trong cuộc sống lữ hành trần thế chúng ta lại không màng chi đến sống đạo và tôn thờ Thiên Chúa. Không phải Chúa Giêsu dọa nạt chúng ta về ngày sau nhưng đây là một thực tại chúng ta phải sống và thi hành lời Chúa dạy.

Lạy Chúa, con đường xa nhất là con đường từ miệng lưỡi tới bàn tay. Xin cho chúng con biết lắng nghe lời Chúa và đem ra áp dụng trong cuộc sống theo thánh ý của Chúa.

THỨ SÁU
Mt. 8: 1- 4


Có một người phong cùi đến phục lạy Chúa và thưa rằng: Lạy Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch. Bệnh phong cùi về phần xác không đáng sợ cho bằng cùi hủi của tâm hồn. Ngày xưa, phong cùi là bệnh hay lây lan nên người ta rất sợ hãi. Người bị mắc bệnh phong cùi thường phải sống tách biệt khỏi cộng đoàn.

Thời đại của chúng ta, nhờ khoa học tiến bộ, người ta đã cầm hãm được vi trùng phong cùi và đã khám ra những cách thế phòng ngừa. Tuy nhiên, những người phong cùi vẫn là những người kém may mắn và có thể nói là bất hạnh. Trong thế giới người cùi, chúng ta không hiểu được tâm tình của họ nhưng khách quan, chúng ta thấy họ bị thiệt thòi đủ mọi mặt trong cuộc sống chung. Họ bị người đời xa tránh và coi họ như con cùi con hủi hay lây. Người ta sợ sờ mó hay giao du với họ.

Xã hội còn có những bệnh ghê gớm hơn bệnh cùi như bệnh Sida thời đại. Vi trùng Siđa còn lây lan và nguy hiểm hơn vi trùng cùi, người bị bệnh sẽ chết dần chết mòn. Nguy hiểm hơn vi trùng cùi và vi trùng Siđa, đó là vi trùng của tội lỗi, của đam mê dục vọng, của kiêu căng và của sự tự mãn cũng đang giết mòn tâm hồn của chúng ta.

Chúa Giêsu đã tỏ lòng thương xót đến sự đau khổ của người cùi. Chúa đã chữa cho ông ta được lành bệnh. Xin Chúa chữa lành tâm hồn chúng con khỏi mọi loại vi trùng xấu xa.

THỨ BẢY
Mt. 8: 5-17


Viên đại đội trưởng đến van xin Chúa Giêsu: Thưa Ngài, đứa tớ bé của tôi nằm liệt ở nhà và đau đớn lắm. Chúa Giêsu nói rằng: Tôi sẽ đến chữa nó. Viên đại đội trưởng là người ngoại không dám mời Chúa vào nhà mình vì tôn trọng luật của người Do Thái. Chúa Giêsu xem ra không để ý tới luật do các luật sĩ ấn định. Chúa muốn đến chữa đứa tớ bé. Điều kiện để được lãnh nhận ơn lạ là niềm tin.

Ông đại đội trưởng có nhiều quan quân dưới quyền nhưng ông đích thân đến xin Chúa, không phải cho con ruột của ông mà là một đứa tớ bé. Ông đã đối xử nhân hậu với người làm, có lẽ ông là người tốt lành. Đối với người trên thì ông tôn trọng, đối với kẻ dưới thì ông yêu thương. Chúa cũng đối xử đại lượng với ông và Chúa nói: Ông hãy về đi, ông tin sao thì được như vậy.

Chúa khen ông có đức tin mạnh mẽ và đức khiêm tốn. Chúng ta biết ông là người ngoại, là người chỉ huy có quyền thân hành đến gặp Chúa và ông đặt niềm tin tưởng nơi quyền năng của Chúa. Ông không sợ người đời xì xèo hay dòm ngó. Ông đã tin và ông đã được như điều ông mong muốn.

Lạy Chúa, xin Chúa thêm đức tin cho chúng con. Xin cho chúng con biết sống khiêm tốn và nhân hậu để chúng con biết quan tâm đến những nhu cầu của anh chị em chúng con.