Isaia 6: 1-2a, 3-8; Psalm 137; 1 Cor 15: 1-11; Luca 5: 1-11

Tôi đã có lần nghe người ta nói "Tôi không biết tại sao tôi lại tham dự vào việc đó?". Mọi người thường kể rằng: họ có thể nói đến những quyết định về những việc họ đã thực hiện nơi người chồng hay người vợ để có con. Làm cha mẹ có những khoảnh khắc tuyệt vời lúc vui sống thật với con cái. Nhưng, trong nhiều năm trải qua một chặng đường dài, hành vi nuôi dạy con cái của cha mẹ phải có tình thương, kiên nhẫn, chịu đựng, hài hước, và mang nhiều hy vọng. Tôi chắc rằng có nhiều phụ huynh đã nhiều lần nói "Tôi không biết tại sao tôi đã dính vào việc đó!" Tôi biết một anh chàng cũng đã nói như thế. Anh ta quyết định tự làm thêm một căn phòng cho nhà anh. Làm phòng mới nửa chừng, anh ta cảm thấy công việc quá nhiều và tự hỏi tại sao anh đã làm việc đó!. Những ai trong chúng ta đã học đại học, hoặc sau đại học không khỏi cảm thấy như vậy. Nhất là những khi phải cố gắng viết xong bài tiểu luận của khóa học, hay làm cho xong bài thi. "Tại sao chúng ta lại phải dính liếu vào các việc như thế !"

Tôi tự hỏi thánh Phêrô và các bạn ông ta đã lên đường theo Chúa Giêsu, nghe và thấy việc Ngài làm, rồi họ tự hỏi "Không biết tại sao chúng mình lại dính liếu vào việc này?". Nhất là khi Chúa Giêsu bắt đầu nói về việc Ngài lên Giêrusalem để chịu chết Một điều nữa là khi Chúa Giêsu nói các ông phải từ bỏ chính mình, vác thập giá của họ và đi theo Ngài. Nhưng, những điều đó sẽ đến sau trong câu chuyện. Hôm nay, trong bài phúc âm, chúng ta không nói đến diều đó. Chúng ta đang ở trong thời kỳ Chúa Giêsu bắt đầu sứ vụ, khi Ngài bắt đầu gọi các môn đệ.

Việc đó bắt đầu đơn giản thật. Nhưng, hôm nay là câu chuyện của ông Phêrô và các bạn đồng hành sẽ tham dự và sẽ dược học hỏi vào nhiều điều liên quan tới việc Chúa Kitô nói vói các ông, và sau này trên đường đi. Câu chuyện bắt đầu khi Chúa Giêsu lên thuyền của ông Simon và bảo ông hảy chèo ra chỗ nước sâu hơn mà thả lưới bắt cá. Rồi Chúa Giêsu giảng dạy dân chúng từ thuyền ông Simon, và đó cũng là bài hướng dẫn cách giảng dạy cho ông Simon. Chúa Giêsu ngồi trên thuyền ông Simon nên chúng ta nghĩ là ông ta nghe lời Chúa Giêsu dạy. Và đó cũng là lý do tại sao ông ta sẵn sàng nghe lời khuyên của một người thợ mộc về việc lưới cá. "chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá".

Làm môn đệ là dõi theo từng bước một.và không có bước tắc nào cả. Trước tiên là "chèo thuyền ra xa bờ một chút". Theo tay nghề của chính ông, chổ nước sâu ông đã thử rồi mà không có gì cả. Nhưng nghe lời Chúa ông Simon vẫn chèo ra "chỗ nước sâu hơn", khi ông đáp lại lời hướng dẫn của Chúa, ông đã được điều khác (các bạn có để ý thấy cách thánh Luca hành văn trước hết gọi tên Simon rồi sau khi lưới được nhiều cá thì gọi là ông Simon Phêrô không?. Theo cách hành văn này có vẻ như ông ta đã trở thành môn đệ không hoàn toàn nhưng theo từng chút một phải không?)

Bao nhiêu người, kể cả chúng ta đã quyết định "làm một chút gì, hay trả một cái gì đó" trong lúc muốn giúp đỡ người khác phải không? Sau một thời gian, họ sẽ thấy họ dấn thân sâu hơn hơn vào những việc tốt họ đã làm. Như, làm việc chăm chỉ hơn nên đôi khi cảm thấy kiệt sức, nhưng vẫn ham muốn làm việc đó. Như, có người định dạy giáo lý cho trẻ con tuổi dậy thì, rồi sau vài năm thì đưa chúng đi tĩnh tâm, hay dành thời gian nghỉ hè cùng với chúng nó để giúp sửa sang nhà cửa ở vùng quê ở Mễ Tây Cơ. Một sinh viên đại học cùng bạn bè đi đưa đồ ăn cho một gia đình nghèo cần được giúp đở trong lễ Giáng Sinh, cảm thấy thích việc đó rồi trở thành tổ chức một chương trình sinh viên trợ giúp người ngoài. Một vị thương nhân nhường bửa cơm ăn trưa ông ta vừa mới mua cho một người vô gia cư ở gân văn phòng ông ta, rồi ít lâu sau gia đình ông và bản thân ông mỗi ngày làm 50 cái bánh mì thịt cho một số người vô gia cư trên đường đi làm việc.

Cũng như ông Phêrô, chúng ta được mời gọi "chèo thuyền ra khỏi bờ một chút", và chúng ta nghe tiếp trong phụng vụ, trong lời cầu kinh nói về việc phục vụ kẻ khác, chúng ta lại nghe một lời mời gọi khác là hãy "chèo thuyền ra chỗ nước sâu". Khi chúng ta nghe lời gọi đó và đáp lại, chúng ta trở thành bạn bè của ông Simon là những người đã thay đổi từ lúc là người đánh cá trở thành người "Chài lưới người". Sau đó mức độ và chiều sâu của sự thay đổi ngày càng rõ rệt được diễn ra trên ông Simon, rồi Chúa Giêsu đổi tên ông Simon là Phêrô. Đến sau đoạn phúc âm hôm nay, thánh Luca nói với chúng ta là làm môn đệ Chúa Giêsu là phải từ bỏ hết mọi sự và lãnh nhận một bản tính mới. Chúng ta chuyển biến từng bước một, từ khi nghe gọi đến lúc đáp lại lời mời gọi của Chúa.

Đây là lần đầu tiên trong phúc âm thánh Luca nói đến "Lời Thiên Chúa". Thánh Luca nói "đám đông chen lấn nhau đến sát bên Người để nghe “Lời Thiên Chúa”. (Có người thuyết giảng nào lại không thích nghe lời đó nói về mình phải không?) Và đây cũng là lần thứ nhất Chúa Giêsu được gọi là "Thầy". Ông Phêrô dùng từ này. Suốt phúc âm chỉ có các môn đệ gọi Chúa Giêsu là "Thầy". Trong bài phúc âm hôm nay họ không những chỉ nghe lời Chúa Giê su, Thầy của họ, mà họ còn quyết định đáp lại bằng cách theo lời dạy dổ của Chúa Giêsu. Vì việc đó, sự cố gắng của họ đã được thưởng: Quyền lực của Thiên Chúa giúp vào việc của họ, qua việc họ nghe và đáp lại lời Thiên Chúa.

Ai trong chúng ta đã nghe theo lời mời gọi của Chúa Giêsu "chèo thuyền ra chỗ nước sâu", đều biết rõ là công việc đòi hỏi những gì và khi làm việc phải trung thành, kiên nhẫn ra sao, nhất là khi thành quả của việc làm đó không được biết trước. Chúng ta không thường xuyên nhìn thấy lưới đầy cả cá.

Còn điều này nữa là ông Simon và các bạn cảm thấy họ chưa xứng đáng khi đáp lại lời mời gọi của Chúa. Chúng ta cũng như ngôn sứ Isaia, có thể nói là chúng ta là những người có "môi miệng ô uế". Trong bài phúc âm hôm nay, thánh Luca nhấn mạnh Lời Thiên Chúa là nguồn gốc ban năng lực cho việc làm của các môn đệ. Chúng ta cùng đi trên đường với Chúa Giêsu, cố gắng sống lời Ngài dạy và đáp lại lời Ngài gọi, nhất là trong việc phục vụ. Ngài đã đưa chúng ta đến chỗ nước sâu và chúng ta tự hỏi "tôi làm sao gia nhập vào việc này?"

Hai Chúa Nhật vừa qua nhấn mạnh về ơn gọi của Thiên Chúa, và điều chúng ta đáp lại ơn gọi. Chúa Nhật trước chúng ta nghe về ơn gọi của ngôn sứ Giêrêmia, và điều Chúa Giêsu loan báo trong đền thờ về ơn gọi của Ngài. Hôm nay ông Isaia đứng trước sự hiện diện của Thiên Chúa, cảm tháy mình không xứng đáng, đã được tha lỗi và xá tội, và ông ta sẵn sàng đáp lại ơn gọi của Thiên Chúa. Thánh Phêrô đáp lại cũng như thế khi ông ta cảm thấy ông ta không xứng đáng trước mặt Chúa Giêsu và xin Ngài tránh xa ông ta. Nhưng, với ông Isaia, Thiên Chúa kêu gọi, và mặc dù ông ta cảm thấy ông ta không xứng đáng, ông ta vẫn được mời gọi để theo Thiên Chúa. Sự việc không phải là chúng ta cảm thấy xứng đáng hay không để phục vụ Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa đã chọn chúng ta, và chính Ngài đã có cách làm chúng ta nên xứng đáng và tha lỗi cho chúng ta khi chúng ta cảm thấy lần này rồi lần nữa chúng ta là những người "môi miệng ô uế". Chúa Giêsu không chỉ bảo ông Simon Phêrô bày tỏ đức tin ông ta rồi về nhà cầu nguyện. Đức tin vào Chúa Giêsu không đòi hỏi điều đó, và hơn nữa, các môn đệ theo Ngài sẽ phải ra đi khắp thế gian cứu vớt người cho Ngài. Qua lời nói và việc làm của chúng ta, chúng ta phải chia sẻ với người khác những gì chúng ta đã lãnh nhận.

Ông Simon Phêrô lãnh nhận ơn gọi trong lúc ông ta đang làm việc. Ông ta đáp "xin vâng" và thay đổi đời sống ông ta. Hằng ngày, trong đời sống thường lệ, nơi làm việc, nơi trường học, trong gia đình, ở sân chơi, có nhiều dịp để chúng ta đáp lại lời gọi của Chúa Giêsu để theo Ngài. Ơn gọi là Kitô Hữu có rất nhiều cơ hội dẫn dắt chúng ta để nói lời gì và làm việc gì. Trong những quyết định lớn lao hay nhỏ mọn, chúng ta được kêu gọi sống điều chúng ta tuyên xưng chúng ta là môn đệ của Chúa Giêsu. Chúng ta chú trọng đến điều gì Thiên Chúa có thể bảo chúng ta trong lúc này trong đời sống chúng ta. Điều này chứng tỏ chúng ta trung thành với việc dấn thân chúng ta đã làm là đáp với nhu cầu chúng ta trông thấy, hay dùng một cơ hội chứng tỏ đức tin của chúng ta. Lẻ cố nhiên những đáp ứng như thế có thể nhỏ nhoi và không đáng giá. Thêm vào đó, ai biết được lời "xin vâng" tiếp theo với Chúa Kitô sẽ đưa chúng ta đến đâu? Chúng ta có thể đi đến những chỗ mà chúng ta không biết trước được. Hay nói những lời với người nào khác mà chúng ta nghĩ chúng ta sẽ làm, tất cả là bởi Chúa Kitô. Chúng ta có thể đến một nơi mà chúng ta tự hỏi hay ngạc nhiên và kinh ngạc rồi tự nói "tôi không biết tôi đã gia nhập vào đó... nhưng thật là điều tốt! ". Mặc dù ở nơi nào hay trong lúc nào, chúng ta cảm thấy chúng ta phục vụ Đấng mà Phêrô gọi là “Thầy". thì đức tin chúng ta cam đoan với chúng ta là môn đệ rằng, là Đấng đó sẽ có ở đó và sự hiện diện của Ngài sẽ trấn an cho với chúng ta là "đừng sợ".

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


5th SUNDAY -C-
Isaiah 6: 1-2a, 3-8; Psalm 138; I Corinthians 15: 1-11; Luke 5: 1-11

"I didn’t know what I was getting myself into!" I have heard people, including myself, exclaim that many times. They may be referring to the decision they made with their spouse to have children. There are wonderful moments parents have with their children, but over the years, the long haul, parenting requires love, patience, perseverance, humor and a large dose of hope. I am sure every parent has said, probably more than once, "I didn’t know what I was getting myself into!" I know a man who also said the same thing. He decided to add a room to his house and did the work himself. Halfway through he felt he was in over his head and wondered what he had gotten himself into. Those of us who have gone on to college, or graduate school, inevitably feel that way, usually when we are racing to finish a term paper, or cramming for an exam. What did we get ourselves into?

I wonder if Peter and his companions, at some time further down the road, and after watching and listening to Jesus, wondered, "What have we gotten ourselves into?" – especially when Jesus began speaking about going to Jerusalem to die – most especially when he said they must be willing to deny self, pick up their cross and follow him. But all that comes much later in the story. That’s not where we are in the gospel narrative today. We are still at the beginning of Jesus’ ministry when he has begun calling his disciples.

It begins simply enough; but there are already suggestions in today’s gospel that Peter and his companions are going to get very involved and much will be asked of them in their relationships with Christ – further on down the road. It all starts when Jesus gets into Simon’s boat and asks him to, "put out a short distance from the shore." Then Jesus teaches the crowds from Simon’s boat. But a teaching has begun for Simon. Since Jesus is in his boat, we can presume he heard Jesus’ words. And that might be why he was willing to follow a carpenter’s advice about fishing, "Put out into deep water and lower your nets for a catch."

It’s one step at a time; not a sudden lunge into full-blown discipleship. First it’s a "short distance" from the shore. Then Simon will go into "deep water." Out there his own resources and skill will be inadequate. He has come up empty in his attempts to catch fish. But listening to the word from Jesus and responding to it will make all the difference in deep waters. (Did you notice how Luke first calls him Simon and then, when he sees the enormous catch of fish, his name shifts to Simon Peter? It’s as if he is already changing into the disciple – not completely, but little by little?)

How many people have we known, ourselves included, who have decided to "do a little something," or "give something back" by helping others? After a while, they find themselves deeply immersed in their good works – working hard, sometimes feeling drained, but loving it nevertheless. Someone decided to teach a religion class to teenagers; a few years later they are taking them on retreats, or spending vacation time with them to help repair homes in rural Mexico. A college student joins friends to deliver a box of food to a needy family at Christmas, is moved enough by the experience to become part of the campus ministry’s outreach program. A business man gives his just-purchased lunch to a homeless person near his office and then, before long, he and his family are making 50 sandwiches a night to be dropped off at a shelter on his way to work.

Like Peter, we have heard an invitation to "put out a short distance" and, if we keep listening – at our liturgies, in prayer, during the very act of serving others— we hear a further call to, "put out into deep water." When we hear that voice and respond, we become Simon’s companions, whose very identity was changed from being fishers of fish to "fishers of people." Later, to show the extent and depth of the change that was taking place in Simon, Jesus will give him a new name – Peter. As Luke tells us at the end of today’s episode, following Jesus requires leaving everything and receiving a new identity. We become, step by step, hearers and then responders to God’s Word.

For the first time in this gospel, Luke uses the expression, "the word of God." People, he says, are pressing forward to hear "the word of God." (What preacher wouldn’t like that said of him, or her!?) Also, for the first time, Jesus is addressed as "Master." Peter introduces the term of address here; throughout the gospel only the disciples will call him "Master." In today’s account they not only hear the word from Jesus, their Master, they also decide to respond to it by following Jesus’ command. Because of that, their efforts are rewarded. How does divine power for their task occur? – by their hearing and responding to the Word of God.

Any of us who have followed Jesus’ invitation to "put out to deep water," know how demanding the work can be and how much is needed to be faithful and persevering, especially when the results of out toil are not immediately evident. We don’t often get to see the nets full and overflowing.

What’s more, all disciples, like Simon, feel at one time or another, a sense of unworthiness. We, like Isaiah, can say we are a people of "unclean lips." In today’s gospel Luke is underlining the Word of God as the origin and sustaining power for our role as disciples. We are on the road with Jesus, trying to live by his word and respond to his call – especially when serving him has taken us into deep waters and we ask, "How did I get myself into this?"

These past two Sundays have emphasized God’s call and our response. Last week we heard about Jeremiah’s call and Jesus’ announcement in the synagogue of his own vocation. Today Isaiah finds himself in God’s presence, feels unworthy, is cleansed, purified and then he is ready to respond to God’s call. Peter responds similarly when he senses the special presence and power before him. He too feels unworthy. But, as with Isaiah, the holy One does the calling and, despite feelings of unworthiness, the human is invited to respond and follow. The issue isn’t whether we think we are worthy or not to serve God. The issue is that God chooses us and finds ways to grace us with worthiness – and forgiveness, when we realize again and again, we are people of "unclean lips." Jesus isn’t just asking Simon Peter to make an act of faith in him and then go home and pray. Faith in Jesus does require that – and more. His followers must also go out into the world and catch people for him. By our words and deeds, we must share with others the faith we have received.

Simon Peter received his call while he was doing his work. He said, "Yes," and responded by changing his life. Everyday, in the midst of our routine, at work, home, school or play, there are opportunities to respond to Jesus’ call to follow him. In innumerable ways our Christian vocation must guide what we say and how we act. In big decisions and small, we are asked to live what we profess as Jesus’ followers; to be attentive to what God may be asking of us at this moment of our lives. This may entail being faithful to the commitments we already have; responding to a need we see, or taking the opportunity to witness to what we believe. Of course such responses may seem small and insignificant. They may be small, but they are never insignificant! In addition, who knows where the next "Yes" we say to Christ may lead us? We might go places we never expected; say things to people we never thought we would – all because of Christ. We even might get to a place where we ask ourselves, in wonder and amazement, "I didn’t know what I was getting myself into!...but it is very good!" Wherever and however we find ourselves serving the One Peter and we call, "Lord," our faith assures us disciples he will be there with his presence and reassurance, "Do not be afraid...."