Lá thư Canada: MÙA XUÂN VỪA TỚI

Mùa xuân đang bắt đầu, vạn vật đang náo nức chỗi dậy sau một giấc ngủ mùa đông băng giá kéo dài, tôi được tin cựu Thủ tướng L‎ý‎ Quang Diệu xứ Tân Gia Ba vừa nằm xuống. Tôi giật mình và bị choáng váng. Thật vậy sao? Tôi yêu mến ông già họ L‎ý‎ 91 tuổi này quá. Các cụ nhớ ông chứ ? Đối với tôi, ông là một vĩ nhân, người đã lập ra quốc đảo Singapore giàu có và thịnh vượng ngày nay.

Từ xưa, tôi có nghe nhiều nguồn nói rằng ông L‎‎ý Quang Diệu gốc người Việt Nam. Ông sinh năm 1923 tại Biên Hòa. Cha mẹ ông nghèo và đông con, có một người Tàu xin ông làm con nuôi rồi đem về Tàu. Vì đất Tàu khó sống, nên gia đình này dã di cư sang đất Singapore lúc đó còn là thuộc địa của Anh. Ông L‎ý‎ Quang Diệu đã lớn lên và trưởng thành tại miền duyên hải nghèo nàn này. Với trí óc thông minh siêu việt, ông đã nhìn ra tiềm năng của giải đất mình đang ở. Ban đầu ông chỉ ao ước làm sao Singapore này được sung túc giàu có như Saigon của Việt Nam. Ông dấn thân vào các hoạt động chính trị và xã hội. Năm 1954, ông lập ra Đảng Nhân Dân Hành Động (PAP), được nhiều người ái mộ. Năm 1959, đảng của ông đã thắng trong cuộc bầu cử và đã chuyển Singapore từ miền đất kiểm soát của Anh ra một tiểu quốc tự quản. Ông đã cầm quyền trong 30 năm liền, đã nâng giải đất 700 cây số vuông nghèo nàn lên thành một quốc gia độc lập, một hải cảng quốc tế quan trọng, một trung tâm thương mại giầu có nhất nhì Châu Á.

Đảng CSVN đã mời ông sang VN làm cố vấn. Ông đã sang, đã quan sát, đã trao đổi, nhưng giới lãnh đạo của CSVN đầu óc cằn cỗi và u tối, nghe ông nói nhưng không dám làm theo lời ông khuyên.

L‎ý‎ Quang Diệu cuối đời có viết một cuốn sách hơn 400 trang bày tỏ quan điểm của ông về tương lai của thế giới, đặc biệt miền Đông Nam Á, trong đó có nhắc nhiều tới ViệtNam. Sách mang tên ‘ One Man’s View on the World’. Trong phần nói về VN, ông chê các quan chức CSVN hiện nay đầu óc già cỗi và thiển cận. Ông hy vọng VN sẽ có một tương lai tươi sáng khi lớp trẻ lên thay thế lớp già cằn cỗi này. Ông tiếc cho VN, một dân tộc bản chất thông minh, một đất nước đầy tài nguyên thiên nhiên phong phú và đa dạng, một bờ biển dài và đẹp, đáng lẽ phải giàu mạnh từ lâu rồi.

Theo ông thì VN sẽ ngả theo Mỹ, sẽ cho Mỹ vào Cam Ranh nhưng vẫn không thoát được những cơn nhức đầu ở Biển Đông với Tàu Cộng.

Tôi đem chuyện ông L‎ý‎ Quang Diệu kể cho cả làng An Lạc của tôi nghe trong bữa ăn đầu mùa xuân vừa qua. Nghe xong thì có hai đáp ứng rất rõ rệt, giữa phe các bà và phe các ông. Mấy bà mấy cô khi nghe tôi nói Cụ L‎‎ý Quang Diệu là người VN và sinh quán ở Biên Hòa thì chạy tới ôm lấy Chị Ba Biên Hòa và khen rằng sao sinh quán của chị nổi tiếng thế. Còn phe các nhà quân tử liền ông thì đập bàn khi nghe lời L‎ý Quang Diệu chê trách nhóm CSVN hiện nay ngu dốt và tham tàn. Ông ODP bồ chữ thì nói ngay : Ngày xưa tôi nghe nhà văn lớn Albert Camus của Pháp bảo chủ nghĩa cộng sản là cứt ‘ Le communisme, c’est de la merde’ thì tôi nghĩ ông Camus nói dơ quá, nhưng nay thì tôi thấy ông Camus nói dơ như vậy chưa đủ, phải nói nặng hơn thế một ngàn lần. Có lẽ phải nói như LS Nguyễn Văn Chức mới đúng. Các cụ nhớ LS Chức chứ ? Ông là một luật sư nổi tiếng ở Saigon trước 1975, một Thượng nghị sĩ uy tín, và nhất là một nhà văn có tầm cỡ. Năm 2006, tết Bính Tuất, ông viết một bài về ngày quốc hận 30/4. Trong bài này ông bảo bị Tàu cai trị khắc nghiệt một ngàn năm, người Việt không bỏ nước ra đi, bị Pháp tàn ác bóc lột một trăm năm, người Việt không bỏ nước ra đi, thế mà khi bọn CSVN cướp xong miền Nam năm 1975 thì mấy triệu người đã liều mạng bỏ nước ra đi. Sống dưới chế độ CS là cả một sự tuyệt vọng, tuyệt vọng không được làm người . Cộng sản vừa là quỷ vừa là súc vật. Vấn đề hiện nay là vấn đề chúng ta phải chống lại quỷ và súc vật.

Nghe đến đây thì bà cụ B.95 trong làng giơ tay xin ông ODP đổi đề tài, vì mỗi lần nghe tới chữ CS là bà cụ lên cơn nhức đầu. À, tôi quên chưa trình các bạn là bữa nay chúng tôi được Cụ B.95 thết cơm nấu theo lối Bắc Kỳ. Cụ già bảo đây là món nhà quê Bắc Kỳ chứ không phải món ở tỉnh thành, những món cụ đã ăn và đã nấu từ ngày còn bé. Các bạn đã đoán ra món gì chưa? Món Bắc Kỳ nhà quê mà. Thưa đó là món Cà bung với bì lợn, đậu phụ và tía tô. Món thứ hai là món Nộm Rau Muống. Món này dễ làm lắm : rau muống luộc sơ, thịt ba chỉ, tép con, khế, rau răm, kinh giới, vừng, và mắm tôm. Chao ơi, gắp một miếng nộm này cho vào miệng rồi nhai, tự nhiên tôi thấy quê hương ngày xưa hiện ra, mâm cơm nóng sốt có ông bà, bố mẹ và anh em chúng tôi ngồi quanh hiện ra. Chao ơi, món nộm rau muống này sao mà nó ngon thế.

Thấy dân làng ăn một cách nồng nhiệt, loáng một cái mà mấy đĩa rau đã hết, cụ B.95 thích lắm. Cụ bảo tôi biết các ông thèm bia thèm rượu nhưng ăn món nhà quê này các cụ tôi không uống với rượu. Ăn món này thì phải uống nước rau muống luộc. Tôi đã làm sẵn món này đây. Nói rồi cụ bưng ra tô nước rau muống và cụ bất đầu chói chanh vào. Mà ngon thật các bạn ạ. Hình như khoa học đã chứng minh là nước luộc rau chứa rất nhiều sinh tố. Những chất bổ hoặc là ở trong rau, hoặc là tan vào nước luộc.

Nghe đến đây thì Ông H.O. lên tiếng trêu Chị Ba Biên Hòa :

- Chị Ba thấy chưa, người Miền Nam không bao giờ uống nước rau luộc, thật là phí của trời, đã đổ đi bao nhiêu chất bổ.

Mà quả vậy, xưa nay chúng tôi chưa hề thấy có tô nước luộc rau trên bàn ăn nhà anh John và Chị Ba bao giờ. Chị Ba lên tiếng chữa thẹn :

- Hôm nay tôi đã học được bài học qúy. Từ nay vợ chồng Nam Kỳ chúng tôi sẽ uống nước luộc rau.

Cụ Chánh tiên chỉ làng góp ‎ý ‎: Ngoài Bắc khi xưa, rượu bia là thứ hiếm và đắt tiền, ăn cơm mắm muối rau dưa với nước luộc rau là đúng rồi. Chừng nào ăn cơm thịt cá thì mới có rượu có bia.

Anh John nghe tới rượu bia thì quay vào ông ODP xin ông vài chuyện liên hệ tới mấy thứ này. Ông ODP trả lời ngay :

- Rượu và bia là một đề tài lớn và bao la, làm sao mà tóm gọn trong mấy phút dược. Các nhật báo ngày nào mà không nói tới rượu bia. Nói rồi ông mở ngay tờ nhật báo Toronto Star trên bàn, ông chỉ vào trang 8 : Nè, làng thấy chưa, bữa nay họ chỉ quảng cáo sơ sơ 15 chai, từ chai Monta Antico của Ý giá $19 , chai Apothic Red của California giá $18, chai La Fiole du Pape của Pháp giá $44, sang đến rượu bọt champagne có Freixenet Negro của Tây Ban Nha giá $16, chai Fresita của Chile giá $17, Chai Bollinger Special của Pháp giá $76… Đó là tôi chưa nói tới các chai rượu nặng whisky và cognac… Mà nói tới các thứ rượu này còn phải nói tới cách uống và các dạng ly. Tôi xin khất các bác một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ mời làng tới tệ xá rồi ta đi vào chi tiết.

Thấy cả làng nghe say sưa một vị có thẩm quyền về rượu, ông ODP nói thêm một chút như đề cao vai trò của việc uống rượu :

- Bạn bè gặp nhau chén chú chén anh, nhiều khi dẫn tới những việc lịch sử to lớn và hết sức quan trọng không ngờ. Như việc George Washington vị tổng thống lừng danh của Hoa Kỳ. Ông xuất thân là một chủ quán rượu. Chính ở quán rượu này ông và các bạn bè ông đã bàn tới quốc sự, đã khiến ông dấn thân vào chính trường, các bạn ông đã chung sức đưa ông lên làm tổng thống. Rõ ràng việc uống rượu đã sinh ra những việc lớn. Quán rượu này hiện vẫn còn, nó hiện là một di tích lịch sử . Quán rượu này có tên là Fraunces Tavern, ở số 54 đường Pearl, New York.

Anh John nghe đến đây thì cười ha ha : Cứ theo chuyện này thì các nhà quân tử làng ta nên uống rượu nhiều hơn, rồi bàn chuyện quốc sự nhiều hơn, biết đâu sẽ nảy ra một Washington thứ 2 dể về cứu nước VN…

Chị Ba Biên Hòa nói với chồng : Các ông toàn nói chuyện trên trời dưới biển, Cụ B.95 chủ nhà đang chờ anh nói chuyện cười kia kìa.

Anh John vâng lời vợ, bèn đáp ngay. Dạ, chúng tôi xin dẹp chuyện uống rượu cứu nước để nói chuyện thời sự. Rằng chuyện thời sự gay cấn nhất bây giờ là chuyện thánh chiến của mấy ông Hồi Giáo quá khích. Xin kể chuyện cười về Hồi Giáo nha. Chuyện thứ nhất là chuyện bên Mỹ. Rằng trong một lớp học kia cô giáo thấy các học sinh của cô toàn dân da trắng trừ một em da nâu, tên là Mohammad. Bữa đó cô mới bảo em da nâu Hồi giáo : Tên của em dài quá, mỗi lần nhắc đến tên em thì bạn bè em đều cười. Cách tốt nhất là từ nay em mang tên Mỹ, thay vì Mohammad, tên em sẽ là Marc nha. Chiều hôm đó, má nó hỏi về việc học hành ở trường. Nó liền khoe ngay : Tên mới của con ở nhà trường là Marc chứ không còn là Mohammad nữa. Bà mẹ nghe như vậy giận quá bèn đánh nó một trận. Đến tối khi bố nó đi làm về, bà mẹ liền kể chuyện con mình bỏ tên Mohammad và mang tên Marc. Ông bố nổi giận liền gọi nó ra tra hỏi. Thấy nó thích tên Marc hơn là Mohammad, ông cũng cho nó một trận đòn.

Ngày hôm sau bé Marc vừa tới trường thì cô giáo hỏi ngay : Bố mẹ em có thích tên Marc không ? Bé liền trả lời ngay :

- Khi vừa nghe em nói em có tên Mỹ là Marc thì em bị hai tên Hồi Giáo quá khích khủng bố em hai trận !

Và đây là chuyện cười thứ hai, xảy ra ở Montreal dất Canada của chúng ta. Xứ Montreal rất đông dân Hồi Giáo và đã bị chính quyền xỉ vả cho hai trận, giống y như chính quyền bên Úc đã làm khi nhóm Hồi giáo đòi bỏ cây thập giá và món thịt heo ở nhà trường. Rằng bữa đó có một ông Canada bước vào hiệu sách của Hồi Giáo, và hỏi mua cuốn sách về luật di trú bên Úc. Anh chàng bán sách Hồi giáo cho rằng mình bị xỉ nhục liền quắc mắt lên rồi quát lớn tiếng :

` - Mày hãy cút khỏi nơi này ngay, hãy đi ngay, đừng bao giờ trở lại đây nữa !

Ông khách Canada nghe xong liền đáp :

- Đúng, đó chính là nội dung cuốn sách tôi muốn mua.

Và anh John xin hết chuyện cười về Hồi Giáo.

Cô Tôn Nữ bây giờ mới lên tiếng : Tôi xin hỏi anh John một câu thôi nha : Tôi nghe nói là nếu một anh Hồi giáo ôm bom tự sát thì sau khi chết anh sẽ được lên thiên đàng ngay và anh dược thưởng 7 cô gái đồng trinh làm vợ. Câu hỏi của tôi là nếu bây giờ không phải là một anh cảm tử, mà là một chị cảm tử, vậy sau khi chết được lên thiên đàng, chị Hồi giáo cũng được thưởng 7 cô trinh nữ hay 7 anh trinh nam?

Làng tôi nghe câu hỏi này xong thì bò ra cười, và Anh John không biết trả lời ra sao. Các cụ phương xa nếu biết câu trả lời thì xin cho làng tôi biết ngay nha.

Anh John giơ tay xin phát biểu : Tôn giáo là đề tài nhạy cảm, chúng ta nói về Hồi Giáo như vậy đủ rồi. Bây giờ xin bà con kể những chuyện cười hấp dẫn khác. Bà cụ B.95 gật đầu lia lịa, rồi xin chính anh John kể một chuyện để gây hứng cho cả làng. Hình như anh John đã có sẵn trong bụng. Anh bèn xin kể hai chuyện vừa đọc thấy trên mạng.

Chuyện thứ nhất. Rằng trên trang quảng cáo bán hàng của một tờ báo nổi tiếng kia, người ta đọc thấy lời rao bán sách như sau :

… Tôi có một bộ tự diển bách khoa rất qu‎ý, gồm 12 cuốn, còn mới, nay không cần nữa. Hồi xưa mua $ 300, nay chỉ bán giá $50 . L‎‎ý do bán sách : Mới lấy vợ, vợ biết hết mọi sự nên tôi không cần bộ bách khoa này nữa.

Chuyện thứ hai : Tại một phiên tòa, ông chánh án hỏi người bị cáo:

- Tại sao giữa đêm khuya anh lẻn vào nhà người ta?

- Thưa vì tôi uống rượu say, tôi tưởng là nhà tôi.

- Thế tại sao khi anh thấy bà chủ nhà thì anh bỏ chạy?

- Thưa vì tôi tưởng đó là vợ tôi !

Phe liền ông chúng tôi vỗ tay râm ran vì cho rằng hai câu chuyện của anh John hay và đúng quá. Nhưng phe các bà lại cho rằng ‎ý của 2 câu chuyện xúc phạm đến các bà vợ, xúc phạm tới phụ nữ.

Nghe các bà phán như vậy thì anh H.O. than ngay : chuyên hay thấm thía như vậy mà các bà cho là xúc phạm tới các bà, xúc phạm tới nữ giới. Thôi , không kể chuyện cười nữa , xin làng bàn về nguồn gốc các người đẹp. Xưa nay tôi thấy Miền Nam có câu ca dao :

Gà nào hay bằng gà Cao Lãnh

Gái nào đẹp bằng gái Nha Mân

Xin hỏi Chị Ba miền Nha Mân là miền nào vậy?

Câu hỏi này làm Chị Ba Biên Hòa lúng túng. Là người Miền Nam nhưng đâu phải người Miền Nam nào cũng biết hết lãnh thổ. Thấy Chị Ba ấp úng thì ông ODP nhảy vào tiếp cứu ngay. Ông nói : Tôi biết rành vùng này vì ngày xưa tôi có đóng quân gần đó. Nha Mân thuộc xã Tân Nhuận Đông, quận Châu Thành, tỉnh Sa Đéc. Quả thật con gái ở đây đẹp tuyệt vời. Tôi đóng quân ở đây có một năm mà nhiều binh sĩ dưới quyền đã lấy vợ Sa mân.

Câu hỏi tiếp mà bạn sẽ đặt ra là tại sao con gái Nha Mân lại đẹp nhất vùng, có người còn nói là gái Nha Mân đẹp nhất Miền Nam nữa. Tại sao ư? Tôi có tìm hiểu và được biết như sau :

Về địa thế, Nha Mân một mặt giáp sông Tiền quanh năm chở nặng phù sa bồi đắp cho những vườn cây ăn trái chằng chịt, một mặt giáp sông Hậu gạo trắng nước trong, nhờ vậy mà các cô gái ở đây trắng trẻo mịn màng, mắt phượng mày ngài, đã làm say đắm bao chàng trai. Nghe nói hoàng tộc các vua xứ Miên vẫn xuôi thuyền sang đây tìm vợ đẹp. Nhưng cái gốc sắc đẹp của các cô gái Nha Mân phần lớn là do cái nguồn hoàng tộc ban đầu của Chúa Nguyễn Ánh. Khi còn giao chiến với Quang Trung Nguyễn Huệ, Chúa đã có rất nhiều cung tần mỹ nữ. Năm 1785, trong trận giao chiến với quân Tây Sơn Nguyễn Huệ từ miền Trung vào, quân của Nguyễn Ánh thua to và phải chạy sang Xiêm. Trên đường rút quân khẩn cấp, Nguyễn Ánh đã phải bỏ lại hết cung tần mỹ nữ ở miền Nha Mân. Chính lớp người đẹp này hòa đồng với dân địa phương mà sinh con đẻ cái. Con cái đẻ ra vì có giống tốt nên cô gái nào cũng xinh đẹp chim sa cá lặn là thế.

Anh H.O. nghe đến đây thì nói với hai cô Tôn Nữ và Cao Xuân : Chắc tổ tiên của hai cô cũng có huyết tộc với lớp người đẹp mà Chúa Nguyễn Ánh bỏ lại ở Nha Mân. Cô Tôn Nữ trả lời ngay là cô không dám nghĩ tới chuyện đó, nhưng lại nghĩ rằng Chị Ba Biên Hòa đẹp như thế này thì chắc bà cố tổ nội hay ngoại ngày xưa dám có gốc Nha Mân lắm.

Chị Ba nghe đến đây đỏ mặt và không muốn mình là đề tài cho dân làng trêu chọc, chị liền xin ông ODP tiếp cứu. Chị xin ông kể tiếp chuyện vui, lấy đề tài là các bà vợ cũng được, nhưng đừng có gốc Nha Mân hay Biên Hòa.

Ông ODP vui vẻ đáp ứng ngay. Ông bảo đề tài về các bà vợ dễ nói nhất, nhiều vô cùng. Tôi xin kể hai chuyện vui về sự thông thái mẫn tiệp của hai bà vợ. Sở dĩ tôi xin kể 2 chuyện là vì 2 chuyện này đi với nhau, chuyện số một đẻ ra chuyện số hai.

Dân làng mới chỉ nghe lời mở đầu mà đã thấy hấp dẫn nên đều xin ông kể ngay. Chuyện thứ nhất : Rằng có một cặp vợ chồng già kia nhân kỷ niệm ngày cưới đã mời một số bạn bè đến nhậu. Bà vợ tất tả đi chợ và lui cui suốt buổi nấu nướng dưới bếp. Bà nhìn lên nhà trên thì thấy ông chồng vẫn tỉnh bơ, vẫn quần đùi áo cánh. Bà tức quá mới lớn tiếng :

- Khách khứa sắp đến rồi sao ông không thay quần thay áo ?

Ông mặc như vậy mà coi được à?

Ông chồng nghe vợ quát thì tức quá liền đáp lại :

- Tôi cứ ăn mặc như thế này để bạn bè họ thấy rõ bà chăm sóc tôi như thế này đây.

Bà vợ không phải tay vừa, bà đáp lại ngay :

- Ông đã nói vậy thì tôi đề nghị ông cởi luôn cái quần đùi ra đi để bạn bè thấy rõ ông có xứng đáng cho tôi hầu hạ không.

Nghe đến đây thì ai cũng lăn ra cười. Mấy cô Huế thì la lên : Cái bà vợ già nói cái gì mà kỳ quá!

Ông ODP nói tiếp : Từ câu chuyện này, chắc có gốc VN, đã sinh ra câu chuyện thứ hai ở Canada. Rằng cũng một cặp vợ chồng già. Ông chồng sắp 65 tuổi và sắp được hưởng tiền già, nhưng bà vợ thấy ông không hề lo làm đơn. Bà thúc giục ông đi xin giấy xác nhận ngày sinh vì ông mất giấy này từ lâu nhưng ông không đi. Ông bảo ông đã có cách. Đến ngày sinh nhật 65, ông ra đi từ sáng sớm. Đến trưa ông về và giơ ra cái ngân phiếu tiền già. Bà phục ông quá liền hỏi : Ông không có giấy khai sinh thì làm sao người ta tin ông 65 tuổi mà cho tiền già?

Ông chồng đáp tỉnh bơ:

- Khó gì chuyện đó. Tôi vạch áo cho họ xem cái ngực nhăn nhúm của tôi là họ tin liền rồi cho tiền.

Bà già gật gù khen chồng lanh trí và khôn ngoan, rồi bà nói tiếp giọng đầy tiếc rẻ :

- Ông đã khôn ngoan biết vạch ngực ra cho ngươi ta quan sát, tại sao ông không vạch luôn phía dưới của ông ra để người ta cho ông thêm phụ cấp về tàn phế?

Kể đến đây rồi ông ODP xin hết. cả làng tôi phá ra cười, phe liền ông thì dập bàn đập ghế, phe các bà thì đấm nhau thùm thụp.

Làng tôi mừng mùa xuân đang tới vui như thế đấy các cụ ạ.

Kính chúc các cụ một mùa xuân vui tươi cả trong lòng cả thể xác nha.

TRÀ LŨ

Tin vui : Tác giả Trà Lũ đã viết xong bộ ‘ Chuyện Cười Trà Lũ Toàn Tập’ gồm 4 cuốn 300. 400, 500, 600 Chuyện Cười , tổng cộng 1800 chuyện khác nhau. Đây là món quà tặng trang nhã nhất,‎ ‎ý nghĩa nhất. Bạn và bằng hữu sẽ cười cả năm. Giá bán toàn tập là 95 Gia Kim hay 95 Mỹ kim. Xin liên lạc trực tiếp với tác giả : petertralu@gmail.com