Giáng Sinh : Sống ơn gọi "VUI và HẠNH PHÚC"

“Như cô dâu là niềm vui cho chú Rể

Ngươi cũng là niềm vui cho Thiên Chúa ngươi thờ”(Is62,5).

Cô dâu làm niềm vui cho chú rể và chú rể là hạnh phúc của cô dâu. Đó là hạnh phúc lứa đôi, hạnh phúc trong tình yêu. Niềm vui đó là niềm vui tự hiến của Cô nàng cho Anh chàng và hạnh phúc đó là chàng có nàng. Đó là hạnh phúc của đôi bạn trẻ, của đôi bạn tình. Nếu cô nàng hiến mình cho một tên sở khanh thì đời nàng sẽ đau khổ, không bao giờ có niềm vui và tên sở khanh kia cũng không bao giờ có hạnh phúc.

Hạnh phúc và niềm vui đó như A-đam nhìn thấy E-và mà thốt lên:” Đây là xương bởi xương tôi; thịt bởi thịt tôi”(x. St1,23). Đó là họ đã tìm thấy được bản thân mình, tìm thấy được bạn tình của mình để rồi họ là hạnh phúc, là niềm vui của nhau. Không phải họ chỉ đem hạnh phúc và niềm vui đến cho nhau, mà chính họ, chính bản thân họ là niềm vui, là hạnh phúc cho nhau, điều đó mới sâu xa và đầy ý nghĩa. Nói đem niềm vui, đem hạnh phúc đến cho nhau thì dường như đó chỉ là những thứ này thứ nọ, nó ở ngoài con người của họ. Điều đó sẽ không quí bằng, chính bản thân, chính con người của họ là niềm vui, là hạnh phúc cho nhau.

Trên đời này đã có biết bao mối tình đẹp đẽ, chung thủy và hạnh phúc, vì họ đã LÀ niềm vui và LÀ hạnh phúc cho nhau. Nhưng cũng có không ít những mối tình đau khổ, đổ vỡ và bất hạnh, vì họ chỉ đem niềm vui và hạnh phúc đến cho nhau hay ích kỷ chỉ bản thân mình vui, chỉ bản thân mình sướng thôi.

Khi tìm được một nửa của đời mình, thì sẽ không còn bị réo là :”đồ bị ruồng bỏ”, là đồ ế, là “phận bạc duyên đơn” nữa, nhưng là “Ái khanh lòng ta hỡi”; cục cưng của anh; cục vàng, cục ngọc của em; là “duyên thắm chỉ hồng”. “Hồng nhan” không còn là “bạc phận”, mà là bạc triệu, bạc tỉ. Đó là “Hồng tâm”. Quả thật hồng nhan sẽ bạc phận, còn hồng tâm sẽ bạc triệu, bạc tỉ, nghĩa là vô giá.

Trai thì tài, gái thì sắc; trai tài sanh duyên cùng thục nữ. Tài đây là “anh tài”; sắc đây là sắc lòng, là thục nữ. anh tài sanh duyên cùng thục nữ, sẽ đem lại niềm vui và hạnh phúc cho nhau cũng như sẽ là niềm vui và hạnh phúc cho nhau. Cô dâu là niềm vui của chú rể, chú rể là hạnh phúc của cô dâu; cả hai sẽ cùng nhau xây tổ uyên ương, tổ ấm; cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Người sống đời thánh hiến cũng vậy. Người sống đời thánh hiến là những người được “Chúa đem lòng sủng ái”. Như trai tài sánh duyên cũng thục nữ, Đấng tác tạo ta sẽ cưới ta về. Như cô dâu là niềm cho chú rể, ta cũng là niềm vui cho Thiên Chúa ta thờ(x.Is62,4-5). Bằng cách nào đây? Bằng cách, nếu là nam nhi thì phải là “anh tài”; nếu là nữ nhi thì phải là “thục nữ”.

Người sống đời thánh hiến là người tu. Tu không phải là bị thất tình hay chán đời mới đi tu, mà tu là để vui, để yêu, để hạnh phúc. Người đó tìm được ơn gọi của mình, tìm được “nửa kia” của mình, để rồi có thể nói rằng:”Ơn gọi là là xương của tôi, là thịt của tôi”. Ơn gọi này là con người của tôi, là của Chúa ban cho tôi; tôi và ơn gọi của tôi là một. Ơn gọi đó trở thành xương, thành thịt, thành máu của tôi. Tội sẽ sống chết với ơn gọi này; tôi sẽ vui, sẽ hạnh phúc trong ơn gọi đó.

Muốn vui, muốn hạnh phúc thì phải yêu, không có cách nào khác. Có thể nói mạnh, nói chính xác là tu là để yêu. Yêu cho đúng và chính xác. Tình yêu của người sống đời thánh hiến không phải là tình yêu lứa đôi, tình yêu hôn nhan, tình yêu nam nữ mà là “mến chúa, yêu người”. Tu là không yêu thì làm sao mà sống đời thánh hiến được. Tu mà không mến Chúa, không yêu người thì đời tu có ý nghĩa và giá trị gì. Như cô dâu là niềm vui chủ rể, ta cũng phải là niềm vui cho Thiên Chúa ta thờ. Chúa cũng cần cái LÀ, chứ không cần cái ĐEM; Chúa cần con người, cần con tim của ta chứ không cần cái gì khác.

Cô dâu mà đanh đá, dữ dằn như “sư tử Hà Đông”, như “bà la xát” thì chú rể “chạy mất dép” thôi. Ta mà xấy xa, gian ác, kiêu căng, ngạo mạn, ta không làm cho Chúa vui lòng được. Ta phải hiền thục, anh tài, khiêm tốn, chăm học, siêng làm, vì lòng yêu mến Chúa và vì thương con người. Ta phải cố gắng nên thánh, nên thiện, nên công chính, nên tốt lành, như thế ta mới là niềm vui cho Chúa ta thờ chứ.

Người ta nói:”Nếu biết mình được thương thì phải nên dễ thương hơn để được thương mãi”, chứ đừng thấy được thương, rồi làm tới; làm cao, làm dáng, rồi làm biếng, thì ta không được thương nữa đâu. Ta đã được Chúa thương, Chúa chọn thì ta cũng phải dễ thương hơn, tốt lành hơn, công chính hơn, thánh thiện hơn mới được. Đừng có cọc cằn, khó ưa, khó chịu. Hãy chịu khó, cần mẫn, cam đảm mà hiến dâng. Hiền dâng tình yêu, hiến dâng con tim, hiến dâng con người, hiến dâng tất cả.

Như thế dù là sống trong ơn gọi nào; dù là sống đời hôn nhân hay đời thánh hiến, chúng ta chỉ có một ơn gọi, đó là ơn gọi VUI. Người sống đời hôn nhân thì là niềm vui và hạnh phúc cho nhau. Cô dâu là niềm vui chú rể; chồng là niềm vui của vợ; cha là niềm vui của mẹ; cha mẹ là niềm vui của con cái và con cái là niềm vui của cha mẹ. Người sống đời thánh hiến thì trở nên niềm vui cho Chúa và cho mọi người. Và dù sống ơn gọi nào đi nữa, tất cả chúng ta hãy là niềm vui và hanh phúc cho Chúa và cho mọi người. Người sống đời hơn nhân là niềm và hạnh phúc cho người sống đời thánh hiến; người sống đời thánh hiến thì là hạnh phúc và niều vui cho người sống đời hôn nhân.

Mùa Giáng Sinh là mùa của niềm vui và hạnh phúc. Vậy ta hãy trở nên niềm vui và hạnh phúc cho Chúa và cho mọi người. Đó chính là ơn gọi của ta. Ơn gọi sống VUI và hạnh phúc.

Chúc Mừng Giáng Sinh 2014 và Năm Mới 2015.

Kính chúc Quí Vị được tràn đầy niềm vui và hạnh phúc của Chúa Hài Đồng để chúng ta LÀ niềm vui cho Chúa và mọi người trong mùa Giáng Sinh này và LÀ hạnh phúc cho Chúa và mọi người trong Năm Mới.

MERRY Christmas.

Happy New Year.

Xin chân thành Kính Chúc.

Lm. Bosco Dương Trung Tín.