(Thứ Sáu Tuần Thánh)

Khi còn sống ở đời này, Chúa Kitô đã lớn tiếng rơi lệ dâng lời cầu xin khẩn nguyện lên Đấng có thể cứu mình khỏi chết, và vì lòng thành kính, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người. (Dt 4, 14-16; 5, 7-9).

Trên đời không còn gương nào cao trọng hơn cho bằng Gương Học Vâng Phục của Chúa Giêsu do những đau khổ Ngài chịu, đối với Cha của Ngài. Ngài là một người Con thật vô cùng yêu dấu của Đức Chúa Cha. Con người chúng ta rất cần Gương Sáng ấy! Nhất là các đấng bậc có địa vị cao trọng cho đến các linh mục được sai đi trong Giáo Hội Chúa. Rồi đến tất cả tu sĩ nam nữ nói chung. Đức vâng lời còn cao trọng hơn Của Lễ. Ngay cả giáo dân cũng phải một lòng vì Đức Vâng Lời; mới có thể thi hành, chu toàn nhiệm vụ, và trọng trách được giao phó, dù làm bất cứ việc gì trong cộng đoàn giáo xứ của Chúa. Thường trước khi nhận nhiệm vụ, chúng ta có lời giao ước trước mặt Chúa trong nhà thờ, để tất cả mọi người làm chứng những gì anh chị em thề hứa là sẽ cố gắng thực hiện, để công việc của Chúa qua anh chị em được trọn hảo. Còn nếu như biết được chính mình không giữ được Sự Vâng Phục thì tốt hơn chúng ta đừng nên tìm hiểu ơn Thiên Triệu mà làm gì, hoặc xin vào gia nhập các đoàn thể trong giáo xứ.

Khi chúng ta không có Sự Vâng Phục, thì đi đến đâu chúng ta cũng là những con người phá rối và đảo lộn trật tự của mọi nơi. Khi không có sự Vâng Phục chúng ta không theo sự chỉ dẫn của ai hết. Vì cái tôi của mình còn cao quá chưa bỏ được. Đây là điều khó khăn nhất cho tất cả mọi anh chị em đang đi tìm hiểu ơn Thiên Triệu. Thật khó khăn và thách đố thay nếu anh chị em đang là những tiểu thơ hay là cậu ấm mà muốn bỏ tất cả để đi theo Chúa. Thật khó khăn và thách đố thay nếu anh chị em đang là những thành phần ăn trắng mặc trơn, ở nhà chỉ tay năm ngón vì có kẻ hầu người hạ. Thật khó khăn và thách đố cho các nhà dòng thay khi phải nhận anh chị em. Đó là một thách đố thật lớn lao cho cả hai phía. Có phải đây là sự thất bại hay là một thử thách quá lớn trước mặt cho thấy sự khó khăn không thể tưởng dành cho những anh chị em này!? Vì cả đời không quen cực khổ. Nhưng có phải sự thách đố càng khó khăn, thì càng chứng minh cho Chúa thấy những anh chị em này thật sự từ bỏ tất cả mà đi theo tiếng gọi của Chúa?. Như gương của bao nhiêu Thánh Nhân đã từ bỏ của cải, gia đình mà đi theo tiếng gọi thiêng liêng, trở thành tông đồ rất đắc lực cho Chúa và cho anh chị em xưa cũng như nay.

Quả thật Sự Vâng Phục luôn là thách thức và thách đố cho mọi thành phần là tông đồ của Chúa. Ngược lại những thành phần giầu có trên, chúng ta cũng thấy được sự không còn Vâng Phục của những anh chị em tông đồ đi theo Chúa, trước đây cần có được nơi nương tựa; nay có chức tước, có địa vị cao, có quyền hành, thì lại lạm dụng chức quyền của mình có khi thái quá!? Dẫu sao các ngài cũng là con người mà thôi! Cũng không muốn bị mất quyền hành. Vì quyền hành là tiếng nói tự do của mình. Vì quyền hành đã thoát cho mình cảnh nhục nhã khi phải nghe theo người trên mình. V.v…. Và có phải từ cái quyền hành nhỏ, sẽ dẫn đưa chúng ta muốn được lên cao để có được quyền hành lớn, và cứ thế cái nấc thang tham lam của chúng ta đã dẫn đưa chúng ta đến Sự Mất Vâng Phục hay bất tuân phục?.

Giáo Hội chúng ta luôn gặp những thách đố và thử thách như vậy suốt bao nhiêu thế kỷ qua!. Nhất là những bước khởi đầu của Đức Giáo Hoàng vừa mới được bầu cử xong. Bởi ai càng học cao hiểu rộng, thì càng cảm thấy mình phải có địa vị tương xứng và được biết tới?. Do đó Giáo Hội mới luôn luôn gặp phải những chống đối, những tư tưởng khác thường, những con người muốn làm rối đạo. Những sách vở viết một cách rất tự do và phóng khoáng, như muốn sửa đổi nhanh chóng để bắt kịp đà với trào lưu đa dạng và muôn mặt của thời nay. Nhưng cảm tạ Chúa Giêsu là đầu của Hội Thánh, Gương Vâng Phục của Ngài chỉ có số ít không chịu theo mà thôi!. Và Chúa cũng có cách để sửa đổi, hoán cải, những tâm hồn lây tánh của một Phêrô chối Chúa hay ngay cả một Giuđa có lòng phản bội Chúa.

Sự Vâng Phục cho tất cả những ai mang danh Kitô Giáo, luôn là một thách thức thật lớn lao trong cuộc đời của mọi người. Nếu tất cả chúng ta có Sư Vâng Phục thì tốt đẹp thay cho toàn khắp thế giới. Vì có Vâng Phục, chúng ta mới giữ được Giới Răn Yêu Thương của Người, mà không đang tâm làm những điều sai quấy và gian ác cho anh chị em chúng ta. Vì có Vâng Phục, chúng ta mới không tin nhảm nhí vào những mê tín dị đoan. Vì có Vâng Phục chúng ta hết thảy mới có thể tìm được Quê Trời. Vì Quê Trời là nơi dành cho tất cả những ai khi còn sống trên trần gian biết Vâng Phục và nghe Lời Thiên Chúa. Thiếu Sự Vâng Phục thì ngay trong gia đình chúng ta đã có những xào xáo, bất đồng, bất bình, không cần nhau, và không quan tâm đến nhau. Thử hỏi một gia đình mà không có lớp lang thứ tự từ trên xuống dưới thì thành phần ấy có gặt hái thành công được ở đâu không? Thưa chắc hẳn là không rồi vì bất cứ ở đâu cũng phải có lớp lang thứ tự. Chứ ai cũng ngang hàng với ai thì ai làm cai rồi ai làm công? Vì sao chúng ta có xã hội? Vì sao chúng ta có quân đội? Có nhà dòng? Và có quốc gia? Thưa vì Sự Trật Tự của một làng, xã, ấp, tỉnh, đòi hỏi tất cả đều có Sự Hợp Tác và Vâng Phục mới đem đến cho mọi người sự bình an và hòa bình tối thiểu.

Vì hiểu được Sự Vâng Phục của Chúa Giêsu đối với Thiên Chúa Cha với lòng thành kính. Chúng ta cũng xin với Thiên Chúa Cha nhậm lời cầu nguyện của chúng ta với lòng thành kính và thành khẩn, cố gắng sống trung thành với Thiên Chúa, luôn Vâng Phục Người như Con của Người từng Vâng Phục Người cho đến chết. Một cái chết mà Chúa Con xin nếu có thể thì xin Cha cho con đừng phải uống chén đắng này, nhưng một xin theo Ý Cha chứ đừng xin theo Ý Con. Vì hết thảy chúng con là những tội nhân trước Nhan Thánh Người, nên chỉ xin Người Cứu Chúng Con khỏi sa Hỏa Ngục muôn đời và hứa sống đời sống Vâng Phục suốt cuộc đời còn lại của chúng con. . Đó là Lời Chúa. Amen.