Nơi Thứ Chín - Chúa Giêsu Ngã Xuống Ðất Lần Thứ Ba


Bàn tay bất lực của Thiên Chúa phải giơ lên để được giúp đỡ (Is 53:8-20)


Khi Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ ba, Người chất chứa trong thân thể Người tất cả sự cô đơn của một nhân loại tuyệt vọng. Người không đứng lên được nữa nếu không ai giúp Người. Nhưng không ai giơ tay ra giúp Người và nâng Người dậy. Thay vào đó, người ta lại đánh vào bàn tay rộng mở của Người và dùng những bàn tay hung bạo mà kéo Người đứng lên. Chúa Giêsu, Thiên Chúa làm Người, ngã xuống để chúng ta có thể cúi xuống trên Người và tỏ cho Người tình yêu và lòng trắc ẩn của chúng ta, nhưng chúng ta quá bận rộn với những chuyện khác nên không hay biết. Thiên Chúa, mà tay Người nắn thành vũ trụ, ban hình dáng cho Adong và Evà, đã chạm đến tất cả mọi người đau khổ với sự dịu dàng, và Ðấng nâng đỡ mọi sự trong tình thương, trở nên một con người với bàn tay con người để xin bàn tay người ta giúp đỡ. Nhưng đôi tay ấy vẫn còn mở ra và đã bị đâm thủng bởi những mũi đinh nhọn.

Từ khi tôi biết bàn tay của Thiên Chúa – không phải bàn tay uy quyền điều khiển dòng lịch sử, nhưng là bàn tay bất lực van xin được nắm lấy bởi một bàn tay chăm sóc của con người – tôi đã nhìn bàn tay tôi cách khác. Dần dần, tôi đã thấy thấy bàn tay bất lực của Thiên Chúa giơ ra cho tôi khắp nơi trên thế giới, và, càng thấy rõ điều ấy, thì những bàn tay giang thẳng đó lại càng xem ra gần gũi hơn. Những bàn tay của người nghèo đang xin thức ăn, những bàn tay của những người cô đơn kêu xin được sự hiện diện đơn giản, những bàn tay của những trẻ em xin được nâng lên và ấp ủ, những bàn tay của những bệnh nhân hy vọng được người khác chạm đến, những bàn tay của những người bất tài muốn được huấn luyện - Tất cả những bàn tay này là những bàn tay của Chúa Giêsu bị ngã đang chờ đợi người khác đến và cho Người những bàn tay của họ.

Trong tôi luôn có sự cám dỗ để nghĩ về những bàn tay ăn xin của dân chúng ở Calcutta, Cairô, hay New York, xa, thật xa, mà không thấy những bàn tay đang mở ra, giơ lên ngay nơi tôi đang ở. Mỗi đêm tôi đi nghỉ và nhìn vào hai bàn tay tôi. Và tôi phải hỏi chúng: “Các anh có giơ ra cho một trong những bàn tay mở ra chung quang các anh và đem đến cho họ một chút bình an, hy vọng, can đảm, và tin tưởng không?” Một cách nào đó, tôi cảm thấy rằng tất cả những bàn tay con người van xin sự giúp đỡ thuộc về những bàn tay của nhân loại sa ngã của chúng ta, và rằng khi chúng ta giơ tay ra và chạm đến chúng, chúng ta tham gia vào việc chữa lành toàn thể nhân loại.

Việc Chúa Giêsu ngã xuống và kiếm tìm sự giúp đỡ để đứng lên hầu làm tròn sứ vụ của Người, làm cho chúng ta có thể có khả năng chạm đến Thiên Chúa và toàn thể nhân loại trong mọi bàn tay con người và cảm nghiệm ở đó ân sủng thật của sự hiện diện cứu độ của Thiên Chúa ở giữa chúng ta.

Lm. Henri J.M. Nouwen

Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ