Nơi Thứ Năm: Ông Simong Vác Thánh Giá Ðỡ Đức Chúa Giêsu


Sự trưởng thành tinh thần là lòng sẵn sàng để người khác hướng dẫn và giúp đỡ tôi. Ga 21:18

Khi Chúa Giêsu vác thập giá của Người lên Núi Sọ, quân lính gặp một người quê thành Cyrênê, tên là Simong, và chúng bắt ông này vác thập giá vì nó đã trở nên quá nặng nề cho Chúa Giêsu vác một mình. Chúa Giêsu không thể vác nó đến nơi Người sẽ bị hành quyết và cần sự giúp đỡ của một kẻ xa lạ để hoàn thành sứ mạng của Người.

Vì quá yếu mệt, vì quá tổn thương, Chúa Giêsu cần chúng ta để chu toàn sứ vụ của Người. Người cần người chúng ta vác thập giá với Người và cho Người. Người đến với chúng ta để chỉ cho chúng ta đường về nhà Cha Người. Người đến để ban cho chúng ta nơi cư ngụ mới, cho chúng ta một cảm giác thân thuộc mới, chỉ cho chúng ta sự bảo đảm chân thật. Nhưng Người không thể làm một mình. Công cuộc Cứu Độ khó khăn và đau đớn là công việc mà trong đó Thiên Chúa trở nên lệ thuộc vào con người.

Ðúng, Thiên Chúa có đầy quyền năng, vinh quang, và uy phong. Nhưng Thiên Chúa chọn sống giữa chúng ta như một người trong chúng ta – như một con người lệ thuộc vào người khác. Người bảo các môn đệ muốn dùng gươm bảo vệ Người rằng: “Hãy sỏ gươm vào vỏ… Hay các con nghĩ rằng Thầy không thể xin Cha Thầy, Ngài có thể gửi ngay hơn mười hai đạo binh thiên sứ đến bảo vệ Thầy sao? Nhưng như vậy, làm sao Kinh Thánh được nên trọn rằng đây là cách thế phải xảy đến?” (Mt. 26:52-54)

Con đường của Chúa Giêsu là con đường bất lực, của lệ thuộc, của khổ nạn. Người, là Ðấng đã trở nên một trẻ nhỏ, lệ thuộc vào tình yêu và sự chăm sóc của Ðức Mẹ Maria và Thánh Giuse, và nhiều người khác, hoàn thành cuộc hành trình dương thế của Người trong sự lệ thuộc hoàn toàn. Người trở nên một Thiên Chúa đợi chờ. Người chờ đợi, thắc mắc rằng kẻ khác sẽ làm gì cho Người. Người sẽ bị bội phản hay được công nhận? Bị xử tử trong bỏ rơi hay được người ta đi theo? Người sẽ bị đóng đinh trên thập giá mà không có một môn đồ nào gần Người hay sẽ có ai giúp Người vác thập giá không? Ðể Chúa Giêsu trở thành Ðấng Cứu Độ của thế gian, Người cần có người khác sẵn lòng cùng vác thập giá với Người. Có người tự nguyện vác; có người bị vác; nhưng khi họ cảm nhận sức nặng của cây gỗ, họ khám phá ra rằng thập giá này là một ghánh nhẹ nhàng, một ách dễ dàng dẫn đến Nhà Cha.

Tôi cảm thấy trong tôi một ước ao mãnh liệt được sống tự lập. Thực ra, xã hội của tôi ca ngợi những người tự lập tự làm chủ tương lai của họ, tự đặt ra mục tiêu của họ, thực hiện được những nguyện vọng của họ, và xây dựng vương quốc riêng của họ. Rất khó cho tôi thật sự tin rằng sự trưởng thành tâm linh là sự tự nguyện để cho người khác hướng dẫn tôi và “dẫn tôi đến cả những nơi tôi không muốn đến” (Ga 21:18). Và hơn nữa khi tôi muốn thoát ra khỏi nhu cầu tự túc giả tạo của tôi và dám xin giúp đỡ, một cộng đoàn mới được thành hình - một hội ái hữu của những người yếu đuối - mạnh tin rằng hợp cùng nhau họ có thể thành một dân tộc hy vọng cho một thế giới đổ vỡ.

Ông Simong thành Cyrênê khám phá ra một quan hệ mới. Bất cứ ai tôi để cho chạm đến tôi trong sự yếu đuối của tôi và giúp tôi trung thành với cuộc hành trình về Nhà Chúa của tôi sẽ nhận ra rằng họ có một món quà để cho đi mà có thể đã cất giấu từ lâu. Việc nhận sự giúp đỡ, nâng đỡ, hướng dẫn, âu yếm, và săn sóc có thể là một lời mời gọi to lớn hơn là cho đi tất cả những điều trên, vì trong khi lãnh nhận, tôi để lộ món quà của người cho và một cuộc chung sống mới có thể bắt đầu… Ðó là lời mời gọi của Chúa Giêsu đến với tất cả mọi người, một lời mời gọi thường đến với chúng ta qua những người nghèo khó.

Lm. Henri J.M. Nouwen

Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ