Phỏng vấn Cha Marcial Maciel Sáng lập viên của Hội dòng Đạo Binh Chúa Kitô

ROME (ZENIT.org).- Giữa những người chứng kiến cuộc tử đạo vào năm 1928 của một vị thiếu niên José Luis Sanchez mới được phong chân phước tại Mexicô, Cha Marcial Maciel là một người bạn sau này đã sáng lập những Quân binh của Chúa Kitô và Phong trào Nước Chúa Kitô.

Marcial Maciel mới được 7 tuổi khi em chứng kiến cuộc hành quyết của người bạn mình mới 14 tuổi là José Luis Sanchez del Rio. José Luis ở trong số 13 vị tử đạo được phong Chân Phước vào Chúa Nhật 20/11 tại Guadalajara, Mexico.

José Luis nhập bọn với những người Cristeros, một nhóm lớn những người Công Giáo Mexicô nổi dậy chống cuộc bắt đạo của chính quyền Plutarco Elias Calles.

Trong cuộc phỏng vấn với ZENIT, Cha Maciel, bây giờ đã 85 tuổi, nhắc lại việc tử đạo của bạn mình.

Cha là một chứng nhân về sự tử đạo của José Sanchez del Rio tại Mexicô. Sau gần 80 năm, cha còn nhớ gì về những thời buổi này? Cha đã gặp José cách nào?

Cha Maciel: José Luis-như chúng tôi, là những người bạn của anh, gọi anh-sinh ra từ Sahuayo, Michoacan, một làng không xa Cotija, làng quê của tôi

Bà ngoại tôi, Maura Guizar Valencia, có nhà bà ở đó, và chúng tôi thường tới thăm bà. Tôi nhỏ hơn José Luis sáu tuổi. Anh thích tổ chức những trò chơi cho trẻ nhỏ. Anh sẵn sàng nói về Chúa Giêsu cho chúng tôi. Tôi nhớ anh dẫn tôi đi viếng Thánh Thể. Anh rất tốt.

Khi bắt đầu cuộc bách hại tôn giáo, anh muốn nhập bọn với những người Cristeros để bảo vệ đức tin. Anh xin phép nhiều lần, và sau cùng thì được chấp nhận.

Tháng Hai 1928-tôi hơn 7 tuổi gần tròn 8 tuổi-tôi ở tại Sahuayo khi chúng tôi được tin José Luis bị bắt và bị nhốt kín trong phòng rửa tội của giáo xứ.

Một cửa sổ ngó ra con đường lộ và từ đó chúng tôi có thể nghe anh hát trong khi chờ đợi bản án của mình: "Tới thiên đàng, tới thiên đàng, tới thiên đàng tôi muốn đi".. Những người liên bang sử dụng giáo xứ như một nhà tù, và cũng như một bãi quầy ngựa. Rafael Picazo, người kiểm soát làng Sahuayo, đặt một điều kiện để thả anh là anh phải chối từ đức tin minh trước mặt Picazo và quân lính của ông.

Tất cả chúng tôi nghe về điều này, và chúng tôi rất buồn và ở trong một tình trạng xúc động và buồn bực kinh tởm.. Chúng tôi là những người bạn của anh, chúng tôi hợp nhau cầu nguyện cho anh. Chúng tôi khóc rất nhiều, xin Đức Trinh Nữ Chí Thánh cho anh khỏi bị giết, nhưng đồng thời cho anh không chối bỏ đức tin. Thực vậy, José Luis đã không muốn dự phần chối bỏ đức tin.

Và sau hai ngày, chúng tôi được biết vào buổi xế chiều, anh được đưa tới quán Refuge. Đêm đó họ chặt chặt đứt gan bàn chân của anh và bắt anh đi chân không tới nghĩa trang, cách đó nhiều toà nhà

Chúng tôi gồm một ít người người bà con, những bạn nữu, những người quen trong làng đi theo anh từ xa. Tôi nhớ những vết máu do những bước chân anh để lại. Anh đi tay bị trói sau lưng và tôi nhớ những người lân bang thúc đẩy anh, mắng chửi anh và biểu anh không được la lên "Hoan hô Chúa Kitô Vua!" và câu trả lời của anh luôn là kêu: "Hoan hô Chúa Kitô Vua và hoan hô Đức Maria Chí Thánh Guadalupe!"

Chúng tôi chỉ được phép đi tới bức tường của nghĩa trang. Họ đặt anh gần mộ. Họ nói anh bị đâm nhiều lần và họ luôn đòi hỏi anh chối bỏ đức tin của mình, nhưng anh đã trả lời: "Hoan hô Chúa Kitô Vua và Đức Thánh Maria Guadalupe!" Người bố của anh không ở với chúng tôi. Ông không có ở đó. Và họ hỏi anh cách chế giễu: "Anh muốn nói gì với bố của anh?" Anh trả lời: "Chúng ta sẽ gặp nhau trên thiên đàng."

Sau cùng họ bắn anh trong đền thờ. Tôi nghe tiếng súng kết liễu cuộc đời anh. Quý vịcó thể tưởng tượng ấn tượng sâu sắc điều này gây cho chúng tôi, nhất là đối với những đứa nhỏ.

Tôi giữ một ký ức rất đẹp, sâu sắc về người bạn này của tôi, là người đã thí mạng mình cho Chúa Kitô; đối với tôi anh luôn là một chứng từ về tình yêu chân chính của Chúa Kitô có nghĩa là gì. Tôi cũng nhớ anh với một sự nhớ nhung nào đó, bởi vì tôi sẽ nói với Chúa Kitô: "Tại sao Chúa đã chọn anh làm một thánh tử đạo và bỏ con lại?"

Chứng từ của sự tử đạo này ảnh hưởng cách nào đến cha trong đời sống cá nhân của cha và trong công việc cha sẽ thực hiện sau này để thiết lập các Quân binh Chúa Kitô và phong trào giáo dân Regnum Christi ( Nước Chúa Kitô)?

Cha Maciel: Như tôi đã nói, sự tử đạo của José Luis đã để lại một dấu ấn sâu sắc, không thể xóa nhòa trong tôi. Sự chết của anh đã góp phần làm mọc rễ trong tôi sự chắc chán là đức tin đáng giá hơn mạng sống. Sự chết đó nói với tôi về giá trị đời đời của một sự sống hoàn toàn dâng hiến vì tình yêu Chúa Kitô, sự chết đó khơi động trong tôi sự ao ước cõi đời đời...không phải chỉ riêng cho José Luis.

Trong làng Cotija của tôi, lúc có chiến tranh Cristero, chúng tôi thường thấy những kẻ bị treo trong quảng trường hoặc đã chứng kiến sự bắn chết của những Cristeros, họ la lên khi chết, "Hoan hô Chúa Kitô Vua!" Có lẽ họ đã bỏ lại sau một gia đình, con cái, một bà mẹ-biết bao bà mẹ đã khuyến khích con mình đừng có thất hứa với đức tin của mình!

Tôi đã chứng kiến sự tử đạo của Antonio Ibarra, một nhạc sĩ trong làng, của Leonardo và nhiều người khác. Tôi còn ghi khắc trong trí tôi một số gương mặt và cảnh tượng này, cách riêng khi họ hạ Antonio xuống từ giá treo và đặt anh trong cánh tay và lòng mẹ anh, bà Isabel Ibarra. Và có đủ thứ hạng người chịu tử đạo trong nhiều làng mạc Mexico: trẻ nhỏ, thanh niên, và người lớn, người nam và nữ, người giáu và nghèo, các linh mục và tín hữu giáo dân.

Tôi nghĩ tới chứng từ tử đạo của rất nhiều Kitô hữu, những kẻ thà đỗ máu mình trước sự phản bội với Chúa Giêsu Kitô, đã ảnh hưởng chính cuộc đời tôi rất nhiều và sứ vụ tôi như sáng lập viên, như đó là một chứng từ, nói được, đã làm cho người ta sống sống đức tin anh hùng của những Kitô hữu đầu tiên.

Chứng từ đó giúp tôi hiểu rằng, muốn được rõ ràng, một sự sống Kitô hữu phải dấn thân đầy đủ cho Chúa Giêsu Kitô. Một Kitô giáo nữa vời, gồm những thỏa hiệp, "thắp sáng một cây đèn cho Chúa và cây đèn kia cho quỷ dữ," như tục ngữ dân gian thường nói, thì không phải là Kitô giáo.

Tôi đã muốn thí mạng tôi, như José Luis Sanchez đã làm, như hàng trăm ngàn tử đạo Cristeros đã làm; nhưng tôi đã hiểu Thiên Chúa xin tôi một kiểu khác tử đạo, đó là sự tử đạo sống Tin Mừng cho đến tận cuối cuộc đời. Và đó là điều đứng sau việc thành lập Đạo Binh Chúa Kitô và Phong trào Nước Chúa Kitô: hầu giúp những kẻ khác cũng dấn thân để biết, sống và truyền thông tình yêu Chúa Giêsu Kitô.

Khi tới thời gian chọn tên cho hội dòng Chúa Thánh Thần linh hứng tôi phải thiết lập, tôi nghĩ đến nhiều tên trong trí tôi, nhưng ký ức về chứng từ của các Cristeros là một yếu tố giúp tôi hiểu rằng tên có thể diễn tả tốt nhất sứ vụ chúng tôi là tên Quân Binh Chúa Kitô-những người nam chiến đấu vỉ Nước Chúa Kitô mà không giữ lại cái gì cho chính mình, những người nam sẵn sàng hiến mạng sống mình.

José bị giết và phong trào Cristero anh đã ủng hộ đãthất bại. Đó có phải là một sự chết vô tích sự không thưa Cha?

Cha Maciel: Trong năm 1929 những người Cristeros hạ khí giới vì vâng theo mệnh lệnh của Đức Giáo Hoàng Piô XI. Những thẩm quyền chính trị lúc đó không giữ những sự đồng thuận của họ với Giáo Hội và với những người Cristeros, và nhiều người Cristeros giải giới sau đó bị giết.

Điều đó tất cả kết thúc không mang lại gì cả. Tưởng chừng như đó là một sự thất bại. Nhưng như Tertullian đã nói: "Máu các thánh tử đạo là hột giống sinh ra con nhà có đạo."

Trong cuộc hành trình đầu tiên của ngài tới Mexico trong năm 1979, cuộc hành trình đầu tiên của ngài như là một người hành hương quanh thế giới, Đức Gioan Phaolô II đã chứng kiến lòng nhiệt thành và sự sống đức tin được thở tại Mexico, chắc chắn được tưới bằng máu các vị tử đạo.

Một sự tử đạo không những không bao giờ là một sự chết vô tích sự, nhưng đúng hơn đó là một sự chết có hiệu quả và có tính cứu chuộc.

Đó là một sự chết của người môn đệ liên kết chính mình với thánh giá của Thầy mình, và với Người người môn đệ đó dâng hiến mạng sống mình để cứu chuộc nhiều người, bao gồm cả chính những lý hình của mình.

Như Chúa Giêsu, [sự chết] của vị tử đạo xem ra là một thất bại trước mắt, nhưng vị tử đạo là một chứng nhân sáng chói về sự phục sinh và về sự sống đời đời trên sự chết.

Tôi đã có thể chứng kiến nhiều lần từ khi José Luis chết cho đến nay, nhiều người viếng mộ của anh, đặt vòng hoa cho anh, thắp đèn, và dừng lại đó cầu nguyện, xin anh phù hộ.

Và Chúa Giêsu đã nói: "Thiên Chúa không phải là Chúa kẻ chết, nhưng của kẻ sống." Khi chúng ta cầu nguyện với các thánh, chúng ta biết chúng ta đang nói chuyện với những người sống, những người đã khải hoàn dứt khoát và đã hưởng hạnh phúc với Chúa, chúng ta hành trình trong đời sống này tới hạnh phúc đó và tất cả chúng ta được kêu gọi tới hạnh phúc đó.

Tới tuổi 15, một thiếu niên có khả năng thí mạng mình cho Chúa Kitô không? Một thiếu niên 15 tuổi có biết ơn gọi mình rõ ràng không?

Cha Maciel: Anh hỏi tôi một người thiếu niên 15 tuổi có khả năng thí mạng sống mình cho Chúa Kitô hay không. Chính bối cảnh của cuộc phỏng vấn này, sự tử đạo của José Luis Sanchez del Rio, là một thiếu niên mới 14 tuổi, tự nó là một câu trả lời.

Trong câu hỏi thứ hai của anh, anh thiết lập một tương quan đẹp, bao gồm một chân lý cả thể. Sự tử đạo là một tiếng gọi từ Thiên Chúa thí toàn diện sự sống mình cho Chúa Kitô trong vòng vài phút. Một ơn gọi cũng là một tiếng gọi thí mạng sống mình toàn diện cho Chúa Kitô, ngày qua ngày, qua từng giây phút..

Chúng ta không nên quên rằng chính Chúa là Đấng kêu gọi, và Chúa chọn lúc để làm như vậy. Chúa là người gieo gieo hạt giống.

Chúa có thể thức tỉnh một ơn gọi linh mục trong lòng một em bé, cũng như trong lòng một người thiếu niên, cũng như trong lòng một thanh niên, khi Chúa thấy lúc thuận lợi. Chúa biết tìm ra phương cách để làm cho họ cảm thấy rõ ràng trong nội tâm của họ lời mời của Chúa đi theo Người.

Dĩ nhiên, như xảy ra với mọi quá trình trưởng thành, trong đời sống của một em bé và của một thiếu niên, hạt giống phải mọc đúng lúc, và ơn gọi phải được nghiên cứu và sẽ có thời gian để cân nhắc và xác thực.

Con đường đi tới chức linh mục hay đời sống thánh hiến đi qua những giai đoạn đào tạo khác nhau, và Giáo Hội sẽ chấp nhận những ai có khả năng.

Điều quan trọng là phải có khả năng cống hiến cho những em nhỏ và những thanh niên này là những kẻ cảm thấy tiếng Chúa gọi trong nội tâm của họ trong lúc tuổi nhỏ, một không gian tự do và một môi trường thuận tiện, một "đất tốt," mặt trời, nước và khí hầu hột giống có thể nẩy mầm trong thời gian của nó; đó là điều chúng tôi cố gắng làm trong những trung tâm ơn gọi của Đạo Binh và của Nước Chúa Kitô.

Đó cũng là kinh nghiệm cá nhân tôi: tôi nhận tiếng gọi làm linh mục lúc 14 tuổi; tôi rời gia đình vào chủng viện lúc 15 tuổi; tôi không bao giờ nghi ngờ về ơn gọi của tôi; tôi đã và đang hạnh phúc trọn vẹn trong chức linh mục của tôi và tôi đã được 85 tuổi. ...

Cha có biết người sáng lập một hội dòng tu sĩ khác mọc lên tại Mexico cũng là một chứng nhân của sự tử đạo này không?

Cha Maciel: Tôi nghĩ rằng anh muốn nói về Cha Enrique Amezcua Medina, người sáng lập Hội Huynh Đệ linh mục cho những Lao Công của Nước Chúa Kitô. Ngài là người gốc Colima.

Tôi không thể nói với anh ngài có phải là một chứng nhân sự tử đạo, tôi nghĩ là không, nhưng tôi tin rằng ngài mang nợ ơn gọi linh mục của ngài với José Luis Sanchez mà ngài đã gặp trong năm 1927, lúc chiến tranh Cristero lên đến cao điểm

Ngài nói rằng khi ngài được 9 tuổi, ngài đến gần José để được biết anh, thì José ôm chặt lá cờ Kitô Vua trong ngực mình và nói hết sức sốt sắng về Đức Trinh Nữ Rất Thánh với mợt người trẻ Cristero đang ngã lòng.

Cha Enrique...cậu trai Enrique, đến gần anh và nói mình muốn nên giống như anh, một người lính của Chúa Kitô Vua. José mĩm cười với em và nói em còn quá trẻ, nhưng điều em có thể làm là cậu nguyện nhiều cho anh và cho mọi người Cristeros.

Cha Enrique nhớ lại cách anh chăm chú nhìn cha và nói: Có lẽ Chúa sẽ muốn em làm một linh mục. Và nếu một ngày kia em trở thành một linh mục, em có thể làm nhiều sự mà tôi cũng như chúng tôi không thể làm. Như vậy, đừng băn khoăn.

Họ đã làm một giao ước luôn cầu nguyện cho nhau, và họ đóng ấn giao ước đó với một cái siết tay. Và José Luis nói lời tạm biệt em: "Bây giờ, cho tới khi Chúa muốn, hẹn gặp lại em, hay là trên trời..."

Cha cầu nguyện cho José Luis để xin được gì?

Cha Maciel: Điều tôi luôn cầu nguyện: là xin ngài cầu Chúa ban ân sủng cho tất cả mọi người chúng ta nên trung thành với đức tin chúng ta và với tình yêu Chúa kitô vô điều kiện cho đến chết, Tôi phó thác cho ngài tất cả các thiếu niên và thanh niên.

Tôi nghĩ rằng, như ngài đối với tôi, José sẽ là cho mọi người trong nhóm họ một gương mẫu tuyệt vời về tình bạn với Chúa Kitô và về sự trung thành và gắn bó Kitô hữu.