Tạp chí CruxNow ngày 22 tháng 12 đã phỏng vấn Đại sứ IsraeI tại Tòa Thánh, Raphael Schutz, về hai biến cố trong chiến tranh Israel-Hamas: vụ quân đội Do Thái sát hại hai mẹ con người Palestine tại khu vực Nhà Thờ giáo xứ Thánh Gia, nhà thờ Công Giáo duy nhất hiện hữu tại Gaza; và vụ việc được ông cho là người Palestine không muốn giải pháp hai nhà nước, họ chỉ muốn tiêu diệt người Do Thái.

Sau đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn:



Crux: Để bắt đầu, trước tiên tôi muốn đề cập đến sự việc xảy ra tại giáo xứ Công Giáo ở Gaza. Tòa thượng phụ đã nói rằng Quân đội Do Thái phải chịu trách nhiệm về vụ sát hại hai phụ nữ ở đó và về vụ tấn công vào tu viện trực thuộc giáo xứ. Sự hiểu biết của ông về những gì đã xảy ra là gì?

Đại sứ Schutz: Đầu tiên, tôi muốn nói rằng về nguyên tắc chung, tất cả nạn nhân kể từ ngày 7 tháng 10 đều là nạn nhân của Hamas, bởi vì Hamas là thực thể đã châm ngòi chiến tranh bằng cuộc tấn công tàn bạo vào Israel. Những gì Israel làm là tiến hành một cuộc chiến tranh tự vệ với mục đích cuối cùng là làm cho Dải Gaza cũng như các khu vực khác của Israel được an toàn và đảm bảo cho người dân của chúng tôi, một điều không phải là tình hình hiện nay.

Về việc bi thảm hai người phụ nữ bị bắn chết, tôi có thể nói rằng những bi kịch như thế là một phần của chiến tranh. Một ngày trước khi chuyện này xảy ra, chuyện này xảy ra vào thứ Bảy, và vào thứ Sáu, Quân đội Do Thái đã vô tình giết chết ba trong số những con tin tìm cách bỏ chạy và cố gắng đầu hàng nhưng bị coi là Hamas và bị bắn chết, điều này đối với chúng tôi là một bi kịch to lớn. Những người đó bị giam cầm 70 ngày, khi chạy thoát được thì bị chúng tôi giết chết. Vì vậy, về mặt kỹ thuật, có thể đúng là những người phụ nữ đã bị Quân đội Do Thái bắn, mặc dù điều này chưa được xác minh 100%, nhưng ngay cả khi điều này là sự thật thì điều này không phải do ác ý hay cố ý, đó là một sai lầm như những sai khác trong thời gian chiến tranh.

Trong bối cảnh này, tôi thấy rất khó chịu khi Tòa Thượng phụ Latinh ở Giêrusalem rất nhanh chóng, chỉ vài giờ sau khi vụ việc xảy ra, không cần điều tra, đã đăng một tuyên bố gọi Israel là quốc gia giết người, Quân đội Do Thái là những kẻ giết người 'một cách lạnh lùng' về cơ bản là lặp lại kiểu kết án xưa coi người Do Thái là kẻ chuyên giết Kitô hữu để tế lễ (blood libel). Không ai ở Israel cố tình làm điều đó. Ngoài ra, chúng tôi nhớ rằng vào đầu cuộc chiến đã có một cuộc tấn công vào một bệnh viện và Israel bị đổ lỗi, nhưng sau đó người ta phát hiện ra rằng đó không phải là Israel mà là do lực lượng dân quân địa phương đã bắn. Như thế, có thể Quân đội Do Thái đã giết hai người phụ nữ: Khủng khiếp, bi thảm, nhưng không cố ý.

Về giọng điệu của lời tuyên bố đó của Tòa thượng phụ, điều này báo hiệu điều gì về mối quan hệ với họ? Mối quan hệ có trở nên khó khăn vì cuộc chiến này không?

Một lần nữa, nó thật khủng khiếp. Tôi không biết tại sao họ lại tự do sử dụng ngôn ngữ này. Họ phải đưa ra câu trả lời này. Tôi cũng không nghe thấy bất cứ lời minh xác nào, không phải từ họ, không phải từ bất cứ thành phần nào khác. Vì vậy, điều tôi chỉ có thể bày tỏ là sự tức giận, thất vọng, thất vọng của tôi trước cách dùng từ dễ dãi, hời hợt khi nhắc đến sự việc này.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã can thiệp nhiều lần vào cuộc chiến hiện nay ở Gaza. Trong một số trường hợp, bao gồm cả bài phát biểu nhân lúc đọc Kinh Truyền Tin vào trưa Chúa Nhật vừa qua, ngài đã gọi chiến tranh là ‘chủ nghĩa khủng bố’. Phản ứng của ông đối với điều này là gì? Ông có thấy khó chịu với giọng điệu của Đức Thánh Cha không?

Có hai yếu tố trong các lời bình luận mà tôi muốn đưa ra. Một là chuyên biệt với việc sử dụng hạn từ 'khủng bố'. Tôi muốn nói rằng, theo hiểu biết tốt nhất của tôi, không có nhà lãnh đạo có trách nhiệm nào trong thế giới tự do, tôi không nói về Iran hoặc những người hành xử như vậy, đã gọi cuộc chiến của chúng tôi là khủng bố tự vệ. Có thể có những lời chỉ trích, đôi khi thậm chí có thể có những lời chỉ trích chính đáng đối với hành động này hay hành động kia, nhưng nhìn chung, các nhà lãnh đạo của thế giới tự do chấp nhận rằng Israel đang thực hiện quyền tự vệ của mình và ngay cả khi có chỉ trích, cũng không ai gọi nó là khủng bố. Vì vậy, câu hỏi đặt ra là liệu tất cả các nhà lãnh đạo của thế giới tự do có nhầm lẫn không? Đây là nhận xét đầu tiên của tôi. Nhận xét thứ hai của tôi liên quan đến việc đóng khung toàn bộ vấn đề là 'cuộc chiến ở Gaza', một phần của điều tôi gọi là 'diễn ngôn nông cạn' xung quanh nó, bởi vì theo quan điểm của Israel, đây không phải là một cuộc chiến ở Gaza. Israel đã bị tấn công vào ngày 7 tháng 10, và kể từ đó có ít nhất bốn mặt trận: Chúng ta đang có một cuộc chiến tranh đang diễn ra với cường độ trung bình từ Lebanon, do Hezbollah thực hiện; chúng ta có các tên lửa và tên lửa ngẫu nhiên được các lực lượng địa phương phóng từ Syria; và chúng ta thấy người Houthi từ Yemen tuyên chiến với Israel mà không có hành động khiêu khích, chúng tôi không liên quan gì đến người Houthi, (những người) đang cố gắng ngăn chặn hoạt động vận chuyển hàng hóa của hải quân quốc tế bằng tàu ở Biển Đỏ. Đối với chúng tôi, đó là một cuộc chiến trên ít nhất bốn mặt trận. Vì vậy, gọi đó là “cuộc chiến ở Gaza” là bỏ qua vấn đề thực sự và hạn chế phạm vi mối đe dọa mà Israel đang phải đối mặt.

Ông cho rằng những lời của Đức Thánh Cha có tác động gì khi ngài nói ra cách ngài đã nói? Giọng nói của ngài vang xa đến mức nào?

Giáo hoàng là giáo hoàng, khi ngài bước ra và nói thì mọi người lắng nghe. Ngài có thẩm quyền quốc tế duy nhất mà ngài có, và đây là lý do tại sao những gì ngài nói lại quan trọng, bởi vì mọi người lắng nghe và nghe.

Tôi cũng muốn yêu cầu ông cập nhật tình hình của các con tin. Có bao nhiêu người đã được giải thoát? Có bao nhiêu người vẫn đang bị giam cầm? Ông nghĩ mình sắp đưa được mọi người về nhà đến mức nào?

Theo những gì tôi biết, con số ban đầu tính vào ngày 7 tháng 10 là khoảng 250. Hiện tại, con số mà chúng tôi biết đang bị giam giữ là khoảng 130, tức là khoảng một nửa. Thật không may, chúng tôi biết rằng một số người trong số họ không còn sống nữa. Hamas giữ thi thể, xác chết. Tôi không thể nói cho bạn biết có bao nhiêu. Hầu hết phụ nữ và hầu hết trẻ em đều được thả ra, nhưng chúng tôi biết thực tế là có ít nhất hai em bé, một em thậm chí chưa đầy một tuổi vẫn còn ở đó. Họ bị bắt sống và chưa được thả ra, và chúng tôi không biết liệu họ có còn sống hay không. Mẹ của họ cũng chưa về. Một số phụ nữ khác vẫn đang bị giam cầm, và đây là lý do tại sao giai đoạn ngưng chiến đầu tiên kết thúc, vì Hamas đã không thả những phụ nữ mà chúng tôi đã đồng ý. Bây giờ tôi hiểu rằng đang có những cuộc đàm phán để đạt được một thỏa thuận khác. Có một cuộc trò chuyện ở Warsaw, một cuộc gặp giữa người đứng đầu Mossad, người đứng đầu CIA và Thủ tướng Qatar, nhưng cho đến khi nhìn thấy, chúng tôi mới biết. Hôm qua, một số chiến binh thánh chiến đã công bố một số video về hai con tin, một trong số họ ở độ tuổi cuối 40 và một người khác ở độ tuổi cuối 70, và một ngày trước đó, Hamas đã công bố một video về ba con tin, những người đàn ông ở độ tuổi 70 và 80. Tất cả đều trông rất tệ; họ không nhận được thuốc của họ. Các con tin được thả đã kể những câu chuyện về điều kiện giam cầm rất khó khăn, vì vậy tất nhiên có rất nhiều lo lắng về điều gì có thể xảy ra với những con tin vẫn còn sống.

Ông có thấy khả năng có một cơ hội khác cho một lệnh ngừng bắn ngắn hạn, để thả con tin hoặc cung cấp viện trợ nhân đạo trong tương lai gần không?

Tôi không biết. Viện trợ nhân đạo đang đổ vào Dải Gaza mỗi ngày, điều này đang diễn ra như chúng ta đang nói, mặc dù lời hứa đưa các con tin được Hội Hồng thập tự đến thăm vẫn chưa được tuân giữ. Giống như bạn, hiện tại tôi đã đọc tin tức về một số cuộc trò chuyện liên quan đến khả năng thả thêm con tin. Có hai trường phái tư tưởng, nếu bạn thích, ở Israel. Rất nhiều người trong quân đội, trong ban lãnh đạo, họ nói rằng chỉ có áp lực quân sự mà chúng tôi thực hiện đối với Hamas mới có thể thực hiện được đợt thả con tin đầu tiên cho đến nay, vì vậy chúng tôi phải tiếp tục duy trì áp lực. Mở một ngoặc đơn, tôi có thể nói với bạn rằng trong số những gia đình đã gặp giáo hoàng, ít nhất hai gia đình sau đó được xác định là (đã) bị giết. Sau đó tôi đã nói chuyện với hai gia đình qua điện thoại. Một số người trong số họ đã quay trở lại, và một số vẫn chưa được biết đến. Vì vậy, một trường phái tư tưởng khác cho rằng mỗi ngày trôi qua, cơ hội đưa họ sống sót trở về nhà ngày càng nhỏ, vì vậy vấn đề này cần được ưu tiên hiện nay, giải cứu con tin bằng đàm phán, sau đó mới đưa chiến tranh trở lại thành ưu tiên hàng đầu, hạ thấp năng lực quân sự của Hamas. Đó là một tình thế tiến thoái lưỡng nan khủng khiếp và tôi không thể nói với bạn rằng tôi có lập trường, nhưng đây là hai cách xem xét nó trong dư luận Israel và trong giới lãnh đạo Israel.

Về cuộc gặp gỡ của Đức Thánh Cha với gia đình các con tin, cuộc gặp gỡ đó có ý nghĩa gì đối với các gia đình và đối với Israel?

Một số gia đình khi bước ra khỏi cuộc họp đã nói một cách tích cực rằng Đức Giáo Hoàng đã thể hiện rất nhiều sự tương cảm và hứa sẽ làm những gì có thể để giúp đỡ. Các thành viên khác trong gia đình hơi thất vọng vì cuộc họp rất ngắn, chỉ khoảng 20 phút và có 12 người và không phải ai cũng có thể nói được, nhưng thông điệp vẫn truyền tải, ngay cả đối với những người không có thời gian để nói một chữ.

Về cơ bản, đó là niềm hy vọng rằng Đức Giáo Hoàng cùng với những người khác trên trường quốc tế có thể tạo ra sự khác biệt. Tất nhiên, tôi hy vọng ngài vẫn có thể làm được với những người còn lại. Ấn tượng rất tích cực về việc ngài dành tình cảm cho họ, rằng ngài quan tâm và ngài nói rõ ràng rằng ngài muốn giúp đỡ những gì ngài có thể. Chúng tôi biết rằng Hamas không chính xác nghe những gì Giáo hoàng nói, nhưng Hamas nói chuyện với Qatar và Qatar có một số đòn bẩy, hoặc một số quốc gia khác cũng có thể có một số đòn bẩy, và nếu Đức Giáo Hoàng nói chuyện với họ, rồi Qatar thì có thể giúp ích được ít nhất một cách gián tiếp.

Đức Hồng Y Parolin hôm thứ Bảy đã gặp gỡ một phái đoàn của Liên đoàn Ả Rập và một số đại sứ của các quốc gia trong khu vực đó. Họ nói về cuộc chiến ở Gaza, nhưng họ cũng một lần nữa kêu gọi giải pháp hai nhà nước cho cuộc xung đột Israel-Palestine. Israel thấy cuộc gặp đó như thế nào? Liệu giải pháp hai nhà nước có khả hữu vào thời điểm này không?

Hãy bắt đầu với giải pháp hai nhà nước. Phần này của điều tôi gọi là 'diễn ngôn nông cạn' xung quanh cuộc xung đột này. Tôi tin rằng cuộc xung đột này không liên quan gì đến giải pháp hai nhà nước. Không hề, vì Hamas không nói về giải pháp hai nhà nước, Hamas không nói về đường biên giới năm 1967, Hamas không muốn Israel hiện hữu. Vì vậy, khi cuộc thảo luận đi chệch hướng khỏi những gì nên thảo luận - mà theo quan điểm của chúng tôi, là bản chất của Hamas và sự kiện Hamas là một nhân tố quan trọng trong xã hội Palestine - khi nó đi chệch hướng sang cuộc thảo luận tự động về giải pháp hai nhà nước, thì tôi sẽ nói rằng đó không phải là nói về vấn đề thực sự.

Ngoài ra, khi bà thấy thông cáo mà Vatican công bố sau cuộc họp, nó nói về nhu cầu cứu trợ nhân đạo ở Gaza, nhu cầu ngừng bắn, tình trạng đặc biệt cho Giêrusalem, và nó không đề cập đến Hamas, ngày 7 tháng 10, các con tin; tất cả những yếu tố này đã không được đề cập. Đây là điều tôi tin là còn thiếu.

Trong quá khứ, chính phủ Israel ủng hộ ý tưởng về giải pháp hai nhà nước, kể từ Oslo năm 1993 và sau đó là với Ehud Barak và Ehud Olmert, và thậm chí cả Netanyahu làm Thủ tướng vào năm 2009. Ở đây, chúng ta phải bàn một chút lịch sử, bởi vì khi những người Palestine được cho là ôn hòa nói rằng họ sẵn sàng chấp nhận giải pháp hai nhà nước, thì có một sắc thái quan trọng ở đây, bởi vì khi chúng ta nói về giải pháp hai nhà nước trước đây, chúng ta nói về hai nhà nước cho cả hai dân tộc, bởi vì luận lý của hai quốc gia là có hai dân tộc, hai quốc tịch và mỗi dân tộc có quyền tự thỏa mãn mình trong một quốc gia, và đây là lý do tại sao hai quốc gia phải là hai quốc gia, nhưng, theo như tôi được biết, người Palestine thì không bao giờ đồng ý với công thức hai nhà nước dành cho hai dân tộc vì họ cũng nói về “quyền được trở về”.

Bây giờ, “quyền trở về nghĩa là gì?” Nó có nghĩa là chấm dứt quyền hiện hữu của người Do Thái. Trong các cuộc biểu dương, trong các cuộc biểu tình ‘từ sông ra biển, Palestine phải được tự do’, điều này đồng nghĩa với việc diệt chủng đối với Israel, đơn giản chỉ vậy thôi. Nhiều người Palestine sẽ nói rằng những người tị nạn, hoặc con cháu của những người tị nạn, sẽ có điều mà họ cho là quyền định cư ở Israel, điều này làm mất đi luận lý của hai nhà nước đối với nội dung của hai dân tộc, bởi vì những gì họ nói là chúng ta có Palestine, và sau đó chúng ta cũng có Israel, nơi người Palestine có quyền định cư. Đây là điều mà không chính phủ nào ở Israel chấp nhận.

Thứ hai, nên hỏi những người tự gọi là những người Palestine ôn hòa, tại sao lại từ chối giải pháp này vào năm 1937, với Ủy ban Peel, tại sao lại từ chối nghị quyết 181 của Liên Hợp Quốc vào năm 1947? Tại sao lại từ chối nó với Ehud Barak và Vua David vào năm 2000? Tại sao bạn từ chối nó với Ehud Olmert ở Annapolis năm 2008, khi gần như 100% lãnh thổ West Bank và Gaza được chính phủ Israel đề xuất, trong đó có Đông Giêrusalem là thủ đô của Palestine? Tại sao lần nào bạn cũng từ chối nó?

Cuối cùng, tôi tin rằng câu trả lời là tầm nhìn của người Palestine cho đến nay, mặc dù họ đã nói rõ ràng về giải pháp hai nhà nước, nhưng tầm nhìn của họ luôn đặt vấn đề căm ghét Israel lên hàng đầu. Chỉ ở vị trí thứ hai, nếu không muốn nói là thấp hơn, là việc xây dựng họ trong tư cách một xã hội, một đất nước, một dân tộc.

Giọng điệu này đến từ người Palestine hay Hamas? Hay chúng giống nhau, theo quan điểm của ông?

Từ người Palestine! Nếu nói từ sông ra biển, Palestine sẽ được tự do, nghĩa là từ sông Giócđăng đến Địa Trung Hải, đó là lãnh thổ của Israel ngày nay. Vì vậy, về cơ bản đây là lời kêu gọi diệt chủng, và bạn luôn nghe thấy nó trong các cuộc biểu dương.

Họ nói về sự chiếm đóng và mọi người không nhớ rằng Gaza đã không bị chiếm đóng trước ngày 7 tháng 10. Israel rời Gaza vào năm 2005 và người Palestine vào thời điểm đó có thể xây dựng một xã hội, một quốc gia, có thể bắt đầu quá trình xây dựng ở Gaza. Thay vào đó, họ lấy hàng triệu đô la và đầu tư vào cơ sở hạ tầng quân sự mà chúng ta thấy hiện nay, bởi vì đối với họ, việc chiến đấu với Israel và chấm dứt sự hiện hữu của Israel, quan trọng hơn nhiều so với việc làm điều gì đó mang tính xây dựng với chính họ.

Ngoài ra còn có vấn đề về các khoản thanh toán lớn cho gia đình của những kẻ khủng bố đã thực hiện hành động chống lại người Israel. Ngoài ra, coi Gaza là nơi mà trong 20 năm qua không có xã hội dân sự. Đó là khu vực trong đó cơ sở hạ tầng khủng bố, cơ sở hạ tầng lớn nhất từ trước đến nay, được xây dựng và mọi thứ khác đều bị coi là thứ yếu trước cơ sở hạ tầng này. Trường học còn được dùng làm kho chứa đạn dược. Điều tương tự với phòng khám, bệnh viện cũng vậy, nơi thờ phượng cũng vậy. Không nhất thiết phải là nhà thờ, mà là đền thờ Hồi giáo. Nên hiểu điều này.

Lời chỉ trích chính của tôi đối với người Palestine, khi họ nói rằng Israel là 'đứa trẻ hư hỏng', và họ là nạn nhân, tôi nói rằng tài sản duy nhất mà người Palestine đưa ra bàn đàm phán là tình trạng nạn nhân, không có gì tích cực, và họ coi tình trạng nạn nhân này và họ mang nó đến Liên Hợp Quốc, họ mang nó đến mọi diễn đàn quốc tế và họ chiếm đoạt các diễn đàn này. Ưu tiên hàng đầu của họ là chống lại Israel. Họ ghét Israel hơn họ yêu chính mình. Không chỉ ở Hamas, mà còn ở Chính quyền Palestine. Vì vậy, khi tôi nghe nói rằng chúng tôi là đứa trẻ hư hỏng, ý tôi là, Israel đã nhiều lần thể hiện sự sẵn sàng trao đổi lãnh thổ để đạt được hòa bình, với Ai Cập, với chính người Palestine, với Jordan, và chúng tôi đã dỡ bỏ các khu định cư trong quá khứ khi nó phục vụ hòa bình, điều này cũng đưa ra câu trả lời.

Quay trở lại ngày hôm nay, nói về giải pháp hai nhà nước là hoàn toàn nằm ngoài bối cảnh, bởi vì những gì đang xảy ra hiện nay không phải là về giải pháp hai nhà nước, mà là về quyền hiện hữu của Israel ở bất cứ biên giới nào. Tôi muốn giới lãnh đạo Palestine nói to và rõ ràng: Israel có quyền hiện hữu, không phải vì nó đã hiện hữu, mà bởi vì người Do Thái là một dân tộc đích thực trên vùng đất này.

Điều này cũng có nghĩa là xóa bỏ diễn ngôn cho rằng Israel là sản phẩm của chủ nghĩa thực dân mà chúng ta thường xuyên nghe thấy. Đây là một lời nói dối, đây chỉ là một lời nói dối! Bạn không thể lấy lịch sử và phủ nhận nó, và lịch sử là người Do Thái luôn ở đó, đó không chỉ là lịch sử thành văn, mà còn là khảo cổ học, vì vậy đừng biến chúng tôi thành những kẻ thực dân da trắng đến từ bên ngoài, bởi vì đây là điều góp phần tạo nên sự căm ghét và sự thiếu hiểu biết về con người chúng tôi.

Suy cho cùng thì đây là lý do tại sao tôi không thể đưa ra câu trả lời cho bạn về việc liệu giải pháp hai nhà nước có còn là điều mà chính phủ Israel sẽ ủng hộ hoặc có thể hỗ trợ trong tương lai hay không. Đơn giản là tôi không thể.

Vì vậy, ngay cả khi Hamas không còn là một phần của phương trình, vẫn sẽ có khó khăn khi coi đây là một lựa chọn thực tế?

Trước đây, tôi rất ủng hộ giải pháp hai nhà nước, khi hiệp định Oslo được ký kết vào năm 1993. Điều này tôi có thể nói ở bình diện bản thân. Ngày nay tôi bi quan hơn nhiều, chủ yếu là vì tôi phát hiện ra rằng có một bộ phận lớn trong xã hội Palestine không thực sự ủng hộ nó.

Đã có một số cáo buộc cho rằng Israel đang lợi dụng cuộc chiến hiện tại để mở rộng các khu định cư ở Palestine và West Bank. Phản ứng của ông trước những cáo buộc này là gì?

Gần đây tôi chưa thấy bất cứ công trình xây dựng mới nào có ý nghĩa hoặc quan trọng. Ngược lại, tôi thấy một số bài đăng được tạo ra trong những ngày và tuần gần đây đã bị quân đội dỡ bỏ…vì nó là bất hợp pháp, và trong khi chúng ta đang đối mặt với chiến tranh, những người thực hiện các hoạt động bất hợp pháp như vậy lại tạo thêm gánh nặng cho công việc và tới sứ mệnh của quân đội Israel. Tôi chắc chắn rằng không có kế hoạch lớn nào để thúc đẩy và mở rộng các khu định cư.

Đã có nhiều lời kêu gọi ngừng bắn ở Gaza. Khi nào Israel sẵn sàng xem xét ngừng bắn và liệu Tòa Thánh có vai trò nào trong việc đạt được điều này không?

Lệnh ngừng bắn tự nó không phải là mục đích cuối cùng. Lệnh ngừng bắn là tích cực miễn là nó phục vụ các mục đích quân sự, mà cuối cùng sẽ giảm đến mức tối thiểu, nếu không muốn nói là xóa bỏ hoàn toàn, năng lực quân sự của Hamas để giúp người Israel có thể trở về nhà của họ giáp biên giới Dải Gaza. Tôi tin rằng lệnh ngừng bắn có thể xảy ra vào ngày mai nếu Hamas quyết định hạ vũ khí, đầu hàng và thả con tin.

Nếu điều này không xảy ra, thì lệnh ngừng bắn chẳng là gì ngoài một chiến thắng đối với Hamas, bởi vì rõ ràng họ sẽ tận dụng nó để lấy lại năng lực quân sự đã đánh mất trong hai tháng qua. Vì vậy, một lần nữa, tôi không coi lệnh ngừng bắn là một lý tưởng, một sự kết thúc. Đó là một phương tiện để đạt được mục đích của cuộc chiến, nó là công cụ, và nếu mọi người kêu gọi ngừng bắn vô điều kiện, theo quan điểm của tôi, họ đang rơi vào tay Hamas, và điều này hoàn toàn có trong hồ sơ.

Vatican đang cố gắng trở thành lương tâm đạo đức của cuộc xung đột này. Có chỗ nào dành cho những cân nhắc về mặt đạo đức mà Tòa Thánh đang cố gắng đưa ra bàn thảo trong cuộc chiến này?

Tôi nghĩ rằng những cân nhắc về mặt đạo đức trong chiến tranh là cần thiết; không những quan trọng mà còn cần thiết. Đây là lý do tại sao chúng ta có luật pháp quốc tế và chúng ta nên tiến hành chiến tranh theo luật pháp quốc tế, nhưng lập trường đạo đức này không có nghĩa là chủ nghĩa duy hòa. Sự phân biệt này phải được thực hiện.

Chúng ta đang cận kề Giáng sinh và Năm mới, thông thường đại sứ quán luôn có thói quen gửi rượu và quà vào dịp cuối năm. Năm nay, thay vào đó, vì ngày 7 tháng 10, chúng tôi đã quyết định gửi “thông điệp trong chai”, Gỉang viên 3:1-8:

“Ở dưới bầu trời này,
mọi sự đều có lúc,
mọi việc đều có thời:
một thời để chào đời,
một thời để lìa thế;
một thời để trồng cây,
một thời để nhổ cây;
một thời để giết chết,
một thời để chữa lành;
một thời để phá đổ,
một thời để xây dựng;
một thời để khóc lóc,
một thời để vui cười;
một thời để than van,
một thời để múa nhảy;
một thời để quăng đá,
một thời để lượm đá;
một thời để ôm hôn,
một thời để tránh hôn;
một thời để kiếm tìm,
một thời để đánh mất;
một thời để giữ lại,
một thời để vất đi;
một thời để xé rách,
một thời để vá khâu;
một thời để làm thinh,
một thời để lên tiếng;
một thời để yêu thương,
một thời để thù ghét;
một thời để gây chiến,
một thời để làm hoà”.

Đây là đạo đức, nhưng đây không phải là chủ nghĩa duy hòa. Có lúc chiến tranh, có lúc hòa bình, nhưng tiếc thay bây giờ lại là lúc chiến tranh. Vì vậy, tôi phân biệt rõ ràng giữa đạo đức, điều cần thiết đối với mọi người, đối với mỗi con người, và chủ nghĩa duy hòa, đối với tôi là một khái niệm rất sai lầm, xa rời thực tế.

Khi Đức Giáo Hoàng nói rằng mọi cuộc chiến đều là một thất bại, tôi chấp nhận điều đó theo nghĩa là mọi việc phải được thực hiện để ngăn chặn chiến tranh, và nếu chúng ta thất bại thì sẽ có chiến tranh. Nhưng khi có chiến tranh, chiến tranh có một số mục đích, và những mục đích này, những mục tiêu này, chúng phải đạt được. Không ai trong những năm 40, khi quân đồng minh tiến đến Berlin, nói về lệnh ngừng bắn. Đầu tiên, hãy đạt được mục tiêu và sau đó chúng ta có thể làm việc vào ngày sau chiến tranh.