Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật 14 Tháng Giêng,, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến, Chúa Nhật vui vẻ!

Hôm nay Tin Mừng trình bày cuộc gặp gỡ của Chúa Giêsu với các môn đệ đầu tiên (x. Ga 1,35-42). Cảnh tượng này mời gọi chúng ta nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Chúa Giêsu. Mỗi người chúng ta đều đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên với Chúa Giêsu, khi còn là một đứa trẻ, một thanh niên, một người trẻ, một người trưởng thành… Tôi gặp Chúa Giêsu lần đầu tiên khi nào? Hãy cố gắng nhớ lại điều này một chút. Và sau suy nghĩ này, ký ức này, hãy đổi mới niềm vui được theo Chúa và tự hỏi – đi theo Chúa Giêsu có nghĩa là làm môn đệ của Chúa Giêsu – làm môn đệ Chúa Giêsu có nghĩa là gì? Theo bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể rút ra ba từ: tìm kiếm Chúa Giêsu, ở lại với Chúa Giêsu và loan báo Chúa Giêsu. Tìm kiếm, ở lại, và tuyên xưng.

Trước hết là tìm kiếm. Hai môn đệ, nhờ chứng tá của Gioan Tẩy Giả, bắt đầu đi theo Chúa Giêsu; Ngài “thấy họ đi theo thì hỏi: ‘Các anh tìm gì?’” (c. 38). Đó là những lời đầu tiên Chúa Giêsu nói với họ: trước hết, Ngài mời gọi họ nhìn vào nội tâm, tự vấn về những ước muốn mà họ mang trong lòng. “Bạn đang tìm kiếm điều gì?”. Chúa không muốn tạo ra những người chiêu dụ tín đồ, Ngài không muốn thu hút những người theo Ngài cách hời hợt; Chúa muốn những người tự vấn và để mình được thử thách bởi Lời Ngài. Vì vậy, muốn làm môn đệ Chúa Giêsu, trước hết cần phải tìm kiếm Ngài, cần phải tìm kiếm Ngài, sau đó phải có một tâm hồn rộng mở, tìm kiếm chứ không phải một tâm hồn mãn nguyện hay tự mãn.

Các môn đệ đầu tiên tìm kiếm điều gì qua động từ thứ hai: ở lại? Họ không tìm kiếm tin tức hay thông tin về Thiên Chúa, hay những dấu hiệu hay phép lạ, nhưng họ mong muốn được gặp Chúa Giêsu, gặp Đấng Messia, trò chuyện với Ngài, ở lại với Ngài, lắng nghe Ngài. Câu hỏi đầu tiên họ hỏi là gì? “Thầy đang ở đâu?” (câu 38). Và Chúa Kitô mời gọi họ ở lại với Người: “Hãy đến mà xem” (c. 39). Ở lại với Ngài, ở lại với Ngài: đây là điều quan trọng nhất đối với người môn đệ Chúa. Tóm lại, đức tin không phải là một lý thuyết, không; đó là một cuộc gặp gỡ - đó là một cuộc gặp gỡ. Đó là đi xem Chúa ở đâu và ở với Ngài. Gặp gỡ Chúa và ở lại với Ngài.

Tìm kiếm, ở lại và cuối cùng là tuyên bố. Các môn đệ tìm kiếm Chúa Giêsu, sau đó họ đi với Người và ở lại với Người suốt buổi tối. Và bây giờ, là tuyên xưng. Sau đó, họ quay lại và tuyên xưg. Tìm kiếm, ở lại, tuyên xưng. Tôi có tìm kiếm Chúa Giêsu không? Tôi có ở lại với Chúa Giêsu không? Tôi có can đảm rao giảng Chúa Giêsu không? Cuộc gặp gỡ đầu tiên của các môn đệ với Chúa Giêsu là một trải nghiệm mạnh mẽ đến nỗi hai môn đệ luôn nhớ về thời gian: “Lúc đó vào khoảng giờ thứ mười” (c. 39). Điều này cho chúng ta thấy sức mạnh của cuộc gặp gỡ đó. Và tâm hồn họ tràn ngập niềm vui đến nỗi ngay lập tức họ cảm thấy cần phải truyền đạt món quà họ đã nhận được. Quả thực, một trong hai người, Thánh Anrê, vội vàng chia sẻ điều đó với em trai mình.

Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta cũng hãy nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta với Chúa. Mỗi người chúng ta đều có cuộc gặp gỡ đầu tiên, trong gia đình hay bên ngoài… Tôi đã gặp Chúa khi nào? Chúa đã chạm đến lòng tôi khi nào? Và chúng ta hãy tự hỏi: chúng ta có còn là môn đệ, say mê Chúa, chúng ta có tìm kiếm Chúa, hay chúng ta chỉ ổn định trong một đức tin được hình thành bởi những thói quen? Chúng ta có ở lại với Ngài trong lời cầu nguyện không, chúng ta có biết cách giữ im lặng với Ngài không? Tôi có biết cách cầu nguyện với Chúa, giữ im lặng với Ngài không? Và rồi chúng ta có cảm thấy ước muốn chia sẻ, công bố vẻ đẹp của cuộc gặp gỡ với Chúa không?

Xin Mẹ Maria Rất Thánh, môn đệ đầu tiên của Chúa Giêsu, ban cho chúng ta lòng khao khát tìm kiếm Ngài, ước muốn ở lại với Ngài và ước muốn loan báo Ngài.

Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha tiếp tục

Tôi chào tất cả anh chị em, người Rôma và những người hành hương đến từ Ý và nhiều nơi trên thế giới. Đặc biệt tôi xin chào các thành viên của Hermandad Sacramental de Nuestra Señora de los Remedios từ Villarrasa, Tây Ban Nha.

Chúng ta đừng quên cầu nguyện cho các nạn nhân của vụ lở đất ở Colombia, nơi đã cướp đi sinh mạng của nhiều người.

Và chúng ta đừng quên những người đang phải chịu sự tàn khốc của chiến tranh ở rất nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là ở Ukraine, Palestine và Israel. Đầu năm trao nhau lời chúc hòa bình nhưng vũ khí vẫn tiếp tục giết chóc, hủy diệt. Chúng ta hãy cầu nguyện để những người có quyền lực đối với những cuộc xung đột này suy ngẫm về thực tế rằng chiến tranh không phải là cách giải quyết vấn đề, bởi vì nó gieo rắc cái chết cho dân thường và phá hủy các thành phố cũng như cơ sở hạ tầng. Nói cách khác, ngày nay chiến tranh tự nó đã là một tội ác chống lại loài người. Chúng ta đừng quên điều này: chiến tranh tự nó là một tội ác chống lại loài người. Người dân cần hòa bình! Thế giới cần hòa bình! Cách đây vài phút, tôi đã nghe trong chương trình “A Sua Immagine”, Cha Faltas, đại diện Hạt Dòng Thánh Địa ở Giêrusalem: ngài nói về việc giáo dục vì hòa bình. Chúng ta phải giáo dục vì hòa bình. Chúng ta có thể thấy rằng chúng ta - toàn thể nhân loại - chưa được giáo dục đủ để ngăn chặn mọi chiến tranh. Chúng ta hãy luôn cầu nguyện để có được ân sủng này: giáo dục hòa bình.

Tôi chúc tất cả anh chị em một ngày Chúa Nhật tốt lành. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt!