Giu đa thất vọng (tiếp theo)

Giữa rừng gươm tuốt sáng lòa,
Một người bị trói chính là Giêsu.
Tóc tai đầu cổ rối bù,
Mặt mày bầm tím sưng vù gớm ghê.
Giu-đa buột miệng chửi thề,
Chạy tìm thượng phẩm liệu bề thanh minh.
Hội đồng đủ mặt trong dinh,
Hắn cầm túi bạc thình lình xông ra.
Giơ ngay trước mặt Cai-pha :

8060. “Đây, tôi trả lại gói quà cho ông”.
Hắn rung rung túi bạc đồng,
Tiếng kêu rổn rảng như chuông tử thần :
”Tôi dù là kẻ vong ân,
Ông là tên bợm sát nhân lộng hành.
Tôi đem bán máu người lành,
Tội tôi quá nặng không đành cam tâm”.
Cai-pha nghiêm mặt âm trầm,
Hội đồng cười khỉnh ầm ầm quát lên :
”Kệ mày đồ khốn đồ điên,

8070. Việc gì lại đến làm phiền chúng ông ?”
Giu-đa tức giận tràn hông,
Lăm le những muốn tấn công hội trường.
Khác nào con thú bị thương,
Tới lui nào biết đo lường chi đâu?
Hắn giương cặp mắt đỏ ngầu,
Gầm lên một tiếng quay đầu chạy đi.
Đôi chân như có sức gì,
Lôi ngay hắn đến phạm vi Đền Thờ.
Hắn xoay ý định bất ngờ,

8080. Chân liền gấp bước tay rờ hầu bao.
Phóng qua mấy bậc cấp cao,
Móc từng đồng bạc ném vào thánh cung.
Bặm môi nhăn mặt lạnh lùng,
Lúc khoan lúc nhặt tay vung đều đều.
Dội lên những tiếng rõ kêu,
Như gây thất vọng như khêu hận sầu.
Bạc chạm nền đá hoa màu,
Nghe như vỡ ngọc, tan châu đầy nhà.
Bạc rơi vào lọ cắm hoa,

8090. Kêu như não bạt phèng la rộn ràng.
Có đồng chạm trụ đèn vàng,
Tiếng kim khí dội nghe càng thê lương.
Đồng nhằm vách đá hoa cương,
Nghe như đao kiếm một trường chiến chinh.
Đồng rơi nhằm bục giảng kinh,
Kêu như tiếng búa gõ đinh quan tài.
Giu-dà bứt tóc vò tai,
Cố quăng túi bạc trúng đài dâng hương.
Co chân phóng thẳng xuống đường,

8100. Ngó qua bốn phía tìm phương bôn đào.
Bể sâu rừng rậm núi cao,
Giờ đây còn biết tìm vào nơi đâu ?
Nhẹ lưng nhẹ túi mặc dầu,
Lòng không nhẹ được mối sầu vạn cân.
Ờ đâu cũng chết một lần,
Đi đâu cũng chẳng bớt phần đắng cay.
Ra đời đã chẳng gặp may,
Sống chi nên nỗi đọa đày cực thân.
Giu-đa uể oải dời chân,

8110. Nghe như có tiếng tử thần hò reo.
Mây trôi gió thổi hắt heo,
Người đi đếm bước, quỉ theo hẹn giờ.
Mắt vừa xa bóng Đền Thờ,
Cỏ cây thung lũng lờ mờ hiện ra.
Suối Đen cầu đá băng qua,
Hắn đi quanh quất mồ ma một vòng.
Đây là ngôi mộ Ác-long,
Một tên bất hiếu chết thòng trên cây.
Bàng hoàng nghĩ ngợi phút giây,

8120. Gục đầu trên phiến đá xây dở chừng.
Bỗng nom thấy cuộn dây thừng,
Quần ma bỏ lại cạnh rừng đêm qua.
Đôi ngươi trực thị Giu-đa,
Lóe lên như thể bị tà thôi miên.
Phi thân nhặt lấy liền liền,
Coi như bửu bối thần tiên cho mình.
Dùng làm phương tiện quyên sinh,
Quả là xứng ý hợp tình biết bao.
Bỏ thôi ý định bôn đào,

8130. Vất thôi những tiếng thét gào sau lưng.
Lấy gân tiến bước vào rừng,
Lấy can đảm cột dây thừng lên cây.
Một cây lá rậm cành dày,
Vừa che tội ác vừa thay mộ phần.
Từ từ lượm đá kê chân,
Thản nhiên không sợ tử thần chờ lâu.
Tròng dây thòng lọng qua đầu,
Tay lần riết chặt yết hầu thử xem.
Cố tìm cảm giác êm đềm,

8140. Cố xoay gút thắt cho thêm vững vàng.
Bỗng nghe tiếng dội rền vang,
Từ dinh trấn thủ đưa sang thình lình :
”Đóng đinh ! Thập ác đóng đinh !”
Tiếng đinh chấn dội rung rinh núi đồi.
Giu-dà tuyệt vọng vô hồi,
Miệng cười hăng hắc chân dời đòn kê.
Tiếng cười lạc giọng lê thê,
Kêu lên ằng ặc nghe ghê rợn người.
Một bầy ó quạ đánh hơi,

8150. Xác treo sổ ruột nằm phơi lầy nhầy.
Than ôi ! Đem dạ bán Thầy,
Phơi thây đền tội đời nầy đủ chưa ?
Công ơn cứu chuộc dù thừa,
Chết rồi đền mấy cho vừa hỡi ôi !
Hội đồng phê phán nặng lời :
”Hắn tham bạc chết bỏ đời hắn đi !
Bạc nầy rồi sẽ làm gì ?
Nhập kho của Thánh là phi nghĩa rồi.
Nó là giá máu tanh hôi,

8160. Vất đi thì thiệt, để ôi cũng hoài.
Chi bằng mua đất bên ngoài,
Dùng làm nghĩa địa chôn người thập phương”.
Có tên thợ gốm tinh tường,
Ruộng nghe được giá chịu nhường bán ra.
Đó là nguồn gốc sâu xa,
Cái tên Ruộng Máu truyền qua các đời.
Đúng như Kinh Thánh có lời :
”Ích-diên đánh giá Con Người cao ghê,
Lấy ba chục bạc đem về,

8170. Dùng mua ruộng thợ chuyên nghề đúc lu.
Xong đời tên phản mặc dù,
Mà câu chuyện Chúa Giêsu còn dài.