4.Cái chết thánh thiện của Thánh Polycarp

Ngày 8 tháng Ba, năm 2019, Trang mạng đăng tải bài nói tới cái chết thánh thiện của Thánh Polycarp:



Có lẽ bạn nghĩ rằng người ta không quan tâm. Không có nhiều Kitô hữu cho lắm và các Kitô hữu này không có bất cứ ảnh hưởng thực sự nào. Họ là một nhóm nhỏ nực cười trong một đế quốc có rất nhiều nhóm nhỏ nực cười như thế. Tuy nhiên, vào năm 156, quần chúng ở Smyrna muốn giết các Kitô hữu của thành phố. Quần chúng gọi họ là “những người vô thần”, bởi vì họ không tin vào các vị thần của người La Mã, đặc biệt là hoàng đế. Đám đông coi đó là một cử chỉ thách thức.

Họ bắt một số Kitô hữu và giết họ. Họ thực sự muốn giết người lãnh đạo của họ, giám mục Polycarp. Những người lính La Mã bắt đầu một cuộc săn lùng. Ngài đã được đưa ra khỏi thành phố, nhưng những người lính cuối cùng đã tìm thấy ngài. Ngài cho những người đến bắt ngài ăn uống và nói chuyện với họ. Ngài xin được một giờ để cầu nguyện trước khi họ bắt ngài, và họ đã đồng ý.

Trên đường đến sân vận động nơi ngài sẽ bị hành quyết, các quan chức của nhà nước đã cố gắng thuyết phục ngài gọi Caesar là “Chúa” và dâng cho Caesar một lễ vật hy sinh nhỏ. Điều này dường như là một việc nhỏ đối với họ và nó sẽ giúp nhà nước tránh được việc rắc rối phải giết ngài. Thậm chí, nó còn có thể là một nỗ lực thể hiện lòng tốt. Polycarp từ khước. Họ thử một lần nữa khi đến sân vận động. Ngài lại từ khước một lần nữa. “Tám mươi sáu năm tôi hầu việc Người, Người chưa hề làm hại tôi: làm sao tôi có thể phạm đến Vua tôi và Cứu Chúa tôi được?”

Các đe dọa của nhà cai trị

Rõ ràng bực tức, nhà cai trị đe dọa ngài sẽ bị thú hoang ăn thịt. Polycarp trả lời: “Vậy thì hãy gọi chúng đến, vì chúng ta không quen ăn năn về điều vốn tốt để chấp nhận điều vốn xấu. Điều tốt cho tôi là được thay đổi từ điều vốn xấu xa thành điều vốn công chính”. Nhà cai trị đe dọa ngài sẽ bị thiêu sống. Polycarp trả lời: “Ngài đe dọa tôi bằng ngọn lửa cháy trong một giờ và sau một thời gian ngắn sẽ tắt, nhưng ngài không biết về ngọn lửa của sự phán xét sắp tới và hình phạt vĩnh viễn dành cho những kẻ vô đạo. Nhưng tại sao ngài còn chần chừ? Ngài hãy mang tới những gì ngài muốn”.

Lạy Chúa, ngọn lửa tình yêu của Chúa đã đổ tràn trên thánh Polycarp tử đạo lòng can đảm dám bất chấp sự chết vì Tin Mừng. Xin ban cho mọi người dân Chúa ân sủng để yêu như ngài đã yêu, để sống như ngài đã sống và chết trong đức tin mà vì nó, ngài đã chết, nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.

— Kinh nhật tụng ngày lễ Thánh Polycarp


Quần chúng háo hức muốn thấy Polycarp chết, đã đi vào các cửa hàng và nhà tắm để tìm củi đốt lửa. Các lính canh bắt đầu đóng đinh ngài cho yên, nhưng ngài bảo họ đừng làm vậy. “Hãy để tôi như tôi hiện tại, vì Đấng ban cho tôi sức mạnh để chịu đựng ngọn lửa, cũng sẽ giúp tôi không di chuyển trong đống lửa, không cần các ông đóng đinh tôi”. Một cách ngạc nhiên, họ đồng ý. Thay vào đó, họ trói ngài lại. Bấy giờ Polycarp cầu nguyện:

Lạy Chúa là Thiên Chúa toàn năng, là Cha của Chúa Giêsu Kitô, Con yêu dấu và diễm phúc của Chúa, nhờ Người mà chúng con được nhận biết Chúa, là Thiên Chúa của các thiên thần và các quyền thần, và của mọi thụ tạo, và của toàn thể dòng dõi những người công chính đang sống trước mặt Chúa, Con tạ ơn Ngài vì Ngài đã kể con, xứng đáng với ngày này và giờ này, để con được dự phần vào số các vị tử đạo của Ngài, vào chén của Đấng Kitô của Ngài, để được sống lại sự sống đời đời, cả hồn lẫn xác, nhờ sự không hư nát do Chúa Thánh Thần ban cho. Xin cho con được chấp nhận vào số họ ngày hôm nay trước mặt Ngài như một lễ hy sinh béo tốt và đáng chấp nhận, như Ngài, Thiên Chúa hằng chân thật, đã định trước, đã mạc khải trước cho con và giờ đây đã ứng nghiệm. Vì vậy, con cũng xin ngợi khen Ngài về mọi sự, con xin chúc tụng Ngài, con xin tôn vinh Ngài, cùng với Chúa Giêsu Kitô vĩnh cửu và ở trên trời, Con yêu dấu của Ngài, Vinh danh Người, cùng với Ngài và Chúa Thánh Thần, bây giờ và muôn đời. Amen.

Cuộc hành hình

Ngọn lửa đã được thắp lên. Chứng từ cổ xưa tiếp tục cho biết: “Ngọn lửa, tự tạo thành hình vòm, giống như cánh buồm của một con tàu khi căng gió, bao quanh thi thể của người tử vì đạo như một vòng tròn. Và ngài hiện hình bên trong không phải như thịt bị cháy, mà như bánh nướng, hay như vàng và bạc sáng rực trong lò lửa. Hơn nữa, chúng tôi còn ngửi thấy một mùi ngọt ngào như thể nhũ hương hoặc một số hương liệu rất quý giá đã bốc ra từ đó”. Thất vọng, nhà cai trị đã ra lệnh cho đao phủ đâm ngài. Khi anh ta làm thế, “có một con bồ câu bay ra, và rất nhiều máu, đến nỗi lửa tắt đi; và tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước sự kiện có sự khác biệt như thế giữa những người không tin và những người được tuyển chọn”.

Những nhà cầm quyền, muốn ngăn cản các Kitô hữu thu thập các di vật về cái chết của vị lãnh đạo họ, đã đốt xác ngài. Các đồ đệ của ngài viết, “Thành thử, sau đó, chúng tôi đã thu lấy xương của ngài, như bảo vật quý hơn cả những viên ngọc quý nhất, và tinh khiết hơn vàng, và đặt chúng vào một nơi thích hợp, ở đó, tụ tập với nhau, khi có cơ hội, một cách vui mừng và hân hoan, Chúa sẽ ban cho chúng tôi để cử hành lễ kỷ niệm cuộc tử đạo của ngài, vừa để tưởng nhớ những người đã hoàn thành đường đời của họ, vừa để rèn luyện và chuẩn bị cho những người sẽ bước theo chân họ”.

5.Cái chết thánh thiện của Thánh Monica, mẹ Thánh Augustinô

Ngày 25 tháng Hai, 2019, Trang mạng đăng tải cái chết thánh thiện của Thánh Monica, mẹ Thánh Augustinô:



Sau đây là những điều mà hai vị thánh nói khi họ nói chuyện với nhau. Đứng bên cửa sổ nhìn ra khu vườn trong ngôi nhà của họ ở Ostia, bến cảng của Rome, Augustinô và mẹ của ngài là Monica nói về cuộc sống mà các thánh sẽ có trên Thiên Đàng. Họ đồng ý với nhau, trong cuốn Tự Thú của ngài, Augustinô nói với chúng ta rằng những niềm vui trần thế cao nhất thậm chí không đáng nhắc đến so với cuộc sống trên Thiên đàng.

Rồi, Monica chuyển đề tài, “Con ạ, về phần mẹ, mẹ không còn hứng thú với bất cứ điều gì trên đời này nữa. Tại sao mẹ ở lại đây lâu hơn nữa, và tại sao mẹ ở đây, mẹ không biết, giờ đây những hy vọng của mẹ ở thế giới này đã được hoàn thành”.

Ôi Sự Ngợi khen và Sự Sống của con, ôi Thiên Chúa của lòng con: Bỏ qua một bên những việc lành của mẹ con, mà vì chúng con vui mừng cảm tạ Ngài, giờ đây con cầu xin Ngài vì tội lỗi của mẹ con. Xin lắng nghe con, con cầu xin Ngài, vì Thuốc trị vết thương của chúng con, Đấng bị treo trên thập giá, và hiện đang ngồi bên hữu Ngài, “cầu bầu cho chúng con”.

Mẹ con xử sự một cách đầy xót thương, và từ trái tim, mẹ con đã tha thứ cho những con nợ của mẹ. Xin Chúa tha thứ những món nợ của mẹ, bất cứ điều gì mẹ có thể mắc phải trong nhiều năm, kể từ khi lãnh nhận nước cứu rỗi. Lạy Chúa, con cầu xin Chúa tha thứ cho mẹ con. Xin đừng phán xét mẹ con. Hãy để lòng thương xót của Ngài được đề cao hơn công lý của Ngài, vì những lời của Ngài là sự thật, và Ngài đã hứa ban lòng thương xót cho những người hay thương xót.

Nữ tì của Chúa đã cột chặt linh hồn mẹ bằng sợi dây đức tin vào Bí tích giá chuộc chúng con. Đừng để ai cắt lìa mẹ khỏi sự bảo vệ của Ngài. Đừng để sư tử hay con rồng xen vào bằng vũ lực hoặc gian lận. Vì mẹ sẽ không trả lời rằng mẹ không mắc nợ gì, kẻo mẹ bị kết án và bị bắt giữ bởi kẻ tố cáo xảo quyệt. Mẹ sẽ trả lời rằng tội lỗi của mẹ đã được tha cho mẹ bởi Đấng mà không ai có thể trả được cái giá mà Người, Đấng không mắc nợ gì, đã trả thay cho chúng con.

— Lời cầu nguyện của Thánh Augustinô cho mẹ ngài, Thánh nữ Monica


Lý do duy nhất khiến thánh nữ muốn sống là để thấy con trai trở thành một Kitô hữu Công Giáo. “Thiên Chúa của mẹ đã làm điều này cho mẹ nhiều hơn mẹ yêu cầu. Bây giờ mẹ thấy con, coi thường hạnh phúc trần gian, trở thành tôi tớ của Người. Tại sao mẹ còn ở lại đây?”

Thánh nữ mắc bệnh

Thánh nữ sẽ không ở lại lâu hơn nữa. Vài ngày sau, bà bị sốt. Bà nói với Augustinô và anh trai của ngài, “các con sẽ chôn cất mẹ của các con ở đây”.

Augustinô phải ở im lặng để không bật khóc, nhưng anh trai của ngài đã nhảy xổ vào. Anh ấy nói với bà rằng anh hy vọng bà sẽ chết ở nhà chứ không phải ở một vùng đất xa lạ như Rome. Nhìn vào Augustinô, bà nói với họ: “Hãy đặt xác này ở bất cứ đâu. Đừng để việc quan tâm đến điều đó làm các con lo lắng bất cứ cách nào. Mẹ chỉ yêu cầu điều này: các con nhớ đến mẹ ở bàn thờ của Chúa, cho dù các con ở đâu”.

Augustinô, một cách bất ngờ, hân hoan khi nghe mẹ nói điều đó. Ngài giải thích ngài biết rằng mẹ vốn hết sức lo lắng được chôn cất bên cạnh chồng mình, tại nhà của họ ở phía bắc Châu Phi. Sau một cuộc hôn nhân hết sức thân thiết, bà muốn có thêm niềm hạnh phúc của con người khi biết cơ thể của họ lại được hợp nhất dưới lòng đất. Ngài hài lòng vì bà không còn muốn điều này nữa.

Sau đó, ngài nghe một số người bạn của ngài ở Ostia hỏi bà rằng liệu bà có sợ phải bỏ xác khi xa nhà không. Bà trả lời, “Không có gì là xa đối với Thiên Chúa, Chúng ta không nên sợ rằng vào ngày tận thế, Người sẽ không nhận ra nơi Người muốn phục sinh mẹ”.

Vào ngày thứ chín của cơn sốt, khi bà năm mươi sáu tuổi và Augustinô ba mươi ba tuổi, bà qua đời.

Một vết thương tươi

Augustinô nhắm mắt lại. Ngài cảm thấy rất buồn và gần như bắt đầu khóc. Ngài gọi phản ứng của mình là "một cảm giác trẻ con" và cố gắng không khóc. Con trai ngài, Adeodatus, bắt đầu khóc, nhưng dừng lại khi những người khác kiểm tra cậu.

Augustinô giải thích: “Chúng tôi nghĩ điều không thích hợp là tổ chức tang lễ đó bằng những lời than khóc và rên rỉ đầy nước mắt. Vì, những người nghĩ rằng những người đã khuất không hạnh phúc hoặc hoàn toàn đã chết, bày tỏ sự đau buồn cho họ cách ấy. Mẹ không bất hạnh trong cái chết của mình, cũng không phải chết hoàn toàn. Về điều này, chúng tôi đã được bảo đảm dựa trên những cơ sở chính đáng: chứng từ cuộc đàm luận tốt đẹp của mẹ và đức tin của mẹ không giả tạo”.

Ngài biết mẹ còn sống. Tại sao ngài lại cảm thấy bị tan nát cõi lòng như vậy? Ngài tự hỏi. Bởi vì ngài đã mất sự đồng hành của mẹ. “Lúc ấy, bị mất niềm an ủi lớn lao nơi mẹ, tâm hồn tôi bị tổn thương. Cuộc sống đó như bị chia cắt, của mẹ và của tôi cùng nhau, cuộc sống vốn là một.”