Phúc vì có tinh thần nghèo khó

(Suy niệm Chúa nhật VI TNC)

Ai sinh ra trên đời này mà chẳng thích giàu sang phú quý, vợ đẹp con ngoan. Người đời thường cho rằng hạnh phúc là khi có nhiều tiền của và giàu sang tràn trề. Tại sao hôm nay ngang qua Tin Mừng Chúa nhật VI thường niên C, Chúa Giê-su lại khẳng định rằng: “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của anh em”(Lc 6,20). Như vậy, Đức Giê-su không muốn con người giàu có hay sao? Phải chăng Ngài kêu gọi mọi người chọn kiếp nghèo để sống? Phải chăng chỉ có người nghèo mới được hạnh phúc Nước Trời? Thế những người giàu là không được hay sao? Quả thật, Đức Giê-su đã không nhắm về đời sống của cải, vật chất nhưng đến tinh thần siêu thoát với của cải vật chất, nghĩa rằng là Ngài muốn mỗi người chúng ta đừng lệ thuộc vào của cải vật chất quá nhiều mà quên đi đời sống thiêng liêng, là tương quan với Chúa và tình tương thân tương ái, là quan tâm giúp đỡ anh chị em đồng loại.

Thật vậy, Thiên Chúa là tình yêu luôn mong muốn con người sống và sống dồi dào, sống hạnh phúc. Mà làm sao có hạnh phúc và dồi dào nếu thực sự không có cái để ăn, cái để mặc? Vì người ta thường nói ‘có thực mới vực được đạo’. Đói bụng và áo quần không có làm sao để đến nhà thờ đọc kinh – nguyện cầu cũng như giúp đỡ anh chị em. Chính vì thế, có tiền có của, có vật chất càng nhiều thì càng tốt chứ. Tại sao Đức Giê-su lại mời gọi chúng ta “ “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của anh em”(Lc 6,20). Tại sao nghèo là có phúc? Giàu có không có hay sao? Ý Đức Giê-su mong muốn mỗi chúng ta hãy tập sống thanh thoát và khoan thai với của cải vật chất. Đừng vì của cải, vật chất mà bỏ Chúa, chà đạp nhân phẩm anh chị em. Vì “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì” (Lc 9, 25 ). Nhiều người vì để có tiền, có của cải vật chất, đã liều mình phạm tội, bán rẻ lương tâm, bán rẻ nhân phẩm, bán rẻ linh hồn ngang qua việc buôn bán mại dâm, ma tuý, buôn người, hoặc các việc phi pháp,…Như vậy, giàu có tiền bạc vì những việc làm phi nhân và phi pháp liệu có thực sự hạnh phúc chăng? Vì thế, Đức Giê-su mong muốn chúng ta vẫn phải làm việc và làm nhiều hơn nữa để có của ăn của để, để có cái giúp đỡ tha nhân, nhất là những hoàn cảnh nghèo đói và bệnh tật. Tuy nhiên, mong muốn của Đức Giê-su là hãy lấy tinh thần nghèo đói, nghĩa là không bám víu quá mức tới của cải vật chất, tới tiền bạc nhưng biết hướng đến điều Chân – Thiện - Mỹ, nghĩa là biết hướng về Chúa là Chủ mọi sự và nhìn đến anh chị em có hoàn cảnh khó khăn và khổ đau.

Hơn nữa, Đức Giê-su mời gọi chúng ta hãy biết dành thời gian để phụng thờ Thiên Chúa và tìm kiếm đức công chính của Ngài, còn tất cả mọi sự Ngài sẽ ban cho. (x.Mt 6,33). Nơi khác, Đức Giê-su khuyên nhủ chúng ta đừng lo lắng cho ngày mai, vì ngày nào có sự khốn khó của ngày đó. (x.Mt 6,34). Quả thật, sự nghèo khó vì Nước Trời là sự lệ thuộc vào Thiên Chúa và uỷ thác cho sự quan phòng của Ngài hơn là lệ thuộc và làm nô lệ cho của cải vật chất. Sự nghèo khó vì Nước Trời, phải chăng là chúng ta dám chấp nhận làm mọi sự để vinh Danh Chúa và giúp ích cho tha nhân? Khi biết sống tinh thần nghèo khó trong Chúa thì mọi người chúng ta đã trở nên giàu có: không là giàu có về của cải theo thói thế gian nhưng giàu có về phần rỗi linh hồn của chúng ta. Nghèo khó vì Nước Thiên Chúa, phải chăng là sẵn sàng hy sinh và phục vụ anh chị em nghèo khó và bệnh hoạn tật nguyền? Vì phục vụ và dấn thân cho anh chị em đó chính lạ phục vụ chính Chúa vậy. (x.Mt 25).

Mặt khác, hôm nay, Đức Giê-su mời gọi chúng ta hướng đến hạnh phúc Nước Trời hơn là của cải vật chất trần gian. Thật vậy, vật chất có thể góp phần vào hạnh phúc, nhưng vật chất tự nó chưa phải là hạnh phúc. Câu chuyện về công nương Diana là một minh hoạ rõ nét. Mùa hè năm 1997, cả thế giới xôn xao về cái chết của công nương Diana. Công nương Diana là một phụ nữ xinh đẹp. Từ khi kết hôn với thái tử Charles, con của nữ hoàng nước Anh, công nương trở thành người có danh vọng và đồng thời cũng có nhiều tiền của vào bậc nhất trên thế giới. Có lẽ ai cũng nghĩ rằng một phụ nữ đẹp đẽ, giàu sang, phú quí như thế phải là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng không đúng như thế. Công nương rất đau khổ vì cảnh gia đình thiếu tình yêu thương chân thực. Thái tử Charles vẫn lén lút quan hệ với người tình cũ. Đau khổ mà chẳng thể nói ra, vì cả gia đình bên chồng muốn giữ gìn uy tín cho hoàng gia. Chán nản với đời sống gia đình, công nương đã tìm vui bên người bạn trai mới. Trong một chuyến đi chơi ở Paris, cả hai bị thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi. Có nhiều người cho rằng chính hoàng gia Anh đã gây ra tai nạn. Không ai nghĩ rằng cuộc đời công nương có hạnh phúc, dù bà có tất cả: sắc đẹp, tiền của, danh vọng.

Sau đám tang của công nương Diana 1 tuần lễ, thế giới lại xôn xao về một đám tang khác: đám tang của mẹ Terexa Cancutta. Khác hẳn với công nương Diana, mẹ Terexa là một nữ tu già nua, sống một đời sống nghèo. Trong phòng của mẹ chỉ có một chiếc ghế và một chậu thau đựng nước. Người ta cho mẹ nhiều tiền, nhưng mẹ tự nguyện sống nghèo, dành hết tiền của để giúp những người nghèo, những trẻ mồ côi, tàn tật. Khi Đức Giáo Hoàng sang thăm Ấn độ, thấy mẹ đi lại công tác nhiều, tặng mẹ một xe ô - tô sang trọng. Nhưng khi Đức Giáo Hoàng về, mẹ đã bán xe lấy tiền giúp người nghèo. Có 40 nguyên thủ quốc gia đến tham dự đám tang của mẹ. Và Ấn độ, một nước không ưa gì đạo Công Giáo, đã cử hành quốc táng cho mẹ. Hai mươi mốt phát súng đại bác tiễn đưa linh hồn mẹ trong khi các vị nguyên thủ quốc gia quyền uy đứng cúi đầu kính cẩn trước thi hài vị nữ tu già nua, nghèo khó. Mẹ đã thực hành Lời Chúa: “Phúc cho anh em là người nghèo khó, vì nước Trời thuộc về anh em” (Lc 6, 20).

Câu hỏi suy gẫm:

1/ Tôi có muốn chiếm trọn hạnh phúc Nước Thiên Chúa không?

2/ Tôi có thực sự đang mải miết tìm kiếm của cải vật chất hơn là của cải thiêng liêng?

3/ Từ ngay hôm nay, tôi có quyết tâm sống đời sống đơn giản, thanh thoát và nghèo khó vì Nước Thiên Chúa và nhằm để hy sinh phục vụ những hoàn cảnh khó khăn và đói nghèo?

Linh mục Phaolô Phạm Trọng Phương