CHÚA NHẬT 18 THƯỜNG NIÊN. A
(Mt. 14:13-21)
LƯƠNG THỰC


Vào nơi hoang địa khô khan,
Nhiều người theo Chúa, xin ban ơn lành.
Xót thương dân chúng đồng hành,
Chữa lành bệnh tật, nhân danh Chúa Trời.
Suốt ngày say đắm nghe lời,
Hoàng hôn dủ xuống, biết nơi nào về.
Xa nhà, bụng đói trăm bề,
Thương thay số phận, đừng chê trách gì.
Cảm thông ân lượng từ bi,
Thức ăn ban phát, những khi cần dùng.
Làm sao năm bánh chia chung,
Chỉ còn hai cá, ai dùng ai không.
Quây quần bên Chúa đám đông,
Trong tay bánh cá, mong trông phép lành.
Ngợi khen Thiên Chúa thánh danh,
Đọc lời chúc tụng, chân thành tri ân.
Tông đồ phân phát cho dân,
Hóa thành bánh cá, dư phần trao ban.
Năm ngàn nhân khẩu sẻ san,
Mười hai thúng vụn, dư tràn ân thiêng.

Trong khi những nhà giầu có ẩn náu sau bức tường cao. Những người nghèo vẫn đi ăn xin để nuôi sống. Theo thống kê, có gần một nửa số dân chúng trên thế giới không có đủ nước uống trong lành và an toàn. Có khoảng 450 triệu người đói khi lên giường ngủ. Nghe thế, đôi khi chúng ta chẳng quan tâm và nghĩ rằng chuyện đó khó tin và chẳng liên quan gì tới chúng ta.

Trong bài phúc âm hôm nay, nhiều người gặp được Chúa như tìm được một kho tàng. Mọi người tuôn về bên Chúa, người thì xin ơn chữa bệnh, người thì đến nhìn xem việc lạ lùng và kẻ thì đến lắng nghe Lời hằng sống. Họ mải mê bên Chúa quên ngày giờ và quên cả đói khát. Họ cảm thấy an vui bên Chúa. Họ không còn lo lắng của ăn, áo mặc. Có Chúa là có tất cả.

Điều gì đã lôi cuốn họ đến với Chúa. Đó không phải là hội ca đàn nhạc, không diễn hành, không tiệc tùng lễ hội, không ca múa và không kịch nghệ. Chỉ có Chúa là vai chính ở nơi hoang vắng. Chúa có sức thu hút mãnh liệt. Lời Chúa có sức mạnh vô song. Biến đổi tất cả.

Chúa tỏ lòng thương xót họ. Chúa quan tâm đến những nhu cầu cuộc sống của họ. Chúa nhìn thấu tâm hồn khao khát chân lý của họ. Và Chúa đã chữa lành tâm hồn và thể xác cùng với mọi bệnh hoạn tật nguyền.

Trong bài phúc âm hôm nay, diễn tả hành động bác ái của cậu bé đã góp phần ăn dưỡng nuôi nhiều người. Nếu mỗi người chúng ta biết chia xẻ một phần nhỏ của những cái chúng ta có, chúng ta cũng sẽ góp phần làm vơi nhẹ những khổ đau trong cuộc sống của những người xung quanh.

Đôi khi chúng ta nghĩ rằng nếu chỉ cho 5 hay 10 đồng thì có là chi so với nhu cầu của hàng triệu người đang đói khát. Và thế là chúng ta đóng cửa lòng lại không muốn cho nữa. Cần lắm bạn ạ, chỉ ít tiền xu góp nhặt cũng đủ làm vơi bớt một nỗi sầu. Hãy đốt lên một ngọn nến, còn hơn ngồi đó để nguyền rủa bóng tối.

Chúa vẫn cứ tiếp tục ban ơn cho chúng ta. Chúa ban phát dư tràn. Chúa còn cho họ ăn no nê cả phần hồn lẫn phần xác. Chúa đem lại cho họ niềm hy vọng. Chúng ta hãy đến với Chúa. Chúa sẽ không để chúng ta về tay không.

TUẦN 18 MÙA THƯỜNG NIÊN
THỨ HAI
Mt. 14: 13-21


Chúa Giêsu nói với các tông đồ: Dân chúng chẳng cần phải đi đâu, các con hãy cho họ ăn. Các ông thưa: Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá. Chỉ với năm chiếc bánh và hai con cá Chúa đã nuôi năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.

Trong khi đi giảng đạo, Chúa đã làm phép lạ hóa bánh ra nhiều hai lần để nuôi dân. Chúa ban cho họ dư tràn, họ ăn no, người ta còn thu lại được mười hai thúng đầy những bánh vụn. Chúa Giêsu đã rộng tay ban phát cho dân chúng của ăn phần xác. Chúa chuẩn bị tư tưởng cho dân để đón nhận của ăn phần hồn mà Ngài sẽ trao ban. Đó chính là thịt máu của Ngài qua Bí tích Thánh Thể.

Người ta nói rằng: Có thực mới vực được đạo. Biết bao điều thực Chúa đã làm cho dân chúng. Chúa đã chữa bệnh, trừ qủy, hóa bánh ra nhiều và cho kẻ chết sống lại. Tất cả đều là sự thực. Nhưng thực nơi đây, người ta muốn ám chỉ những cái cụ thể như cơm áo gạo tiền. Chúa không chỉ ban cho họ bánh một hay hai lần mà Chúa sẽ ban cho họ lương thực hằng ngày qua bàn tiệc lời Chúa và bàn tiệc Thánh Thể.

Lạy Chúa, Chúa đã ban cho chúng con có khả năng để tìm kiếm của ăn vật chất, Chúa còn ban cho chúng con của ăn tinh thần là lời Chúa và Mình Máu Thánh Chúa. Tạ ơn Chúa.

THỨ BA
Mt. 14: 22-36


Chúa Giêsu đi trên mặt nước mà đến với các tông đồ, các ông hoảng sợ và lớn tiếng kêu la: Ma kìa. Chúa Giêsu nói với các ông: Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ. Phêrô thấy thích quá vội xin Chúa cho đi trên mặt nước đến với Chúa. Chúa phán: Hãy đến. Ông Phêrô bước xuống đi trên mặt nước nhưng thấy gió mạnh, ông sợ hãi và bắt đầu chìm. Ông la lên: Thưa Thầy, xin cứu con.

Chúa đã mặc khải Nước Trời cho những kẻ bé mọn. Thật vậy, các tông đồ được chứng kiến nhiều phép lạ ngoại thường như mẻ cá lạ, như Chúa biến hình trên núi, như Chúa quát sóng biển cho im lặng và nay Chúa đi trên mặt nước. Các ông được chứng kiến và Phêrô còn được thử nữa. Thử đi trên mặt nước nhưng vì yếu tin, ông đã bị chìm xuống. Chúng ta thấy Chúa thương yêu các tông đồ một cách đặc biệt. Theo Chúa, nghe Chúa giảng, về nhà, Chúa lại cắt nghĩa các dụ ngôn. Có nghĩa là các tông đồ còn có giờ học thêm và được dạy kèm.

Hành trình sống đạo của người Kitô hữu là hành trình đức tin. Sóng gió chính là những khó khăn, đau khổ và lo toan trong cuộc sống. Những sóng gió đó có thể làm chúng ta sợ hãi, nghi ngờ và lung lạc đức tin. Phêrô nhìn vào Chúa và bước đi nhưng khi ông rời Chúa, nhìn vào sóng gió, ông đã sợ hãi và tự chìm xuống. Chúng ta hãy đặt niềm tin nơi Chúa cho dù hoàn cảnh khó khăn hay bất trắc của cuộc đời, đừng rời bàn tay của Chúa. Nắm lấy bàn tay Chúa, Chúa sẽ cứu chúng ta.

THỨ TƯ
Mt. 15: 21-28


Người phụ nữ Canaan đến kêu van xin Chúa chữa cho đứa con gái bị qủy ám. Bà nói: Lạy Ngài là Con Vua Đavít. Xin thương xót tôi. Con gái tôi bị qủy ám khốn khổ lắm. Chúa Giêsu chẳng đáp lại lời nào. Bà ta cứ năn nỉ ỉ ôi làm các tông đồ cũng phiền lòng. Các ông muốn xin Chúa cho bà ta về đi.

Các tông đồ đã chẳng xin Chúa chữa cho con gái của bà ta mà chỉ xin Chúa cho bà ta về để khỏi bị quấy rầy. Thái độ của các ông hơi hẹp hòi và kỳ thị chủng tộc, coi bà là người ngoại. Chúa nói: Ngài chỉ được sai đến với chiên lạc nhà Israel. Người đàn bà Canaan có lẽ cũng thuộc loại chiên lạc. Chúa đã thách thức niềm tin của bà qua cuộc đối thoại. Bà ta không ngại ngùng nhận thân phận ngoại lai của mình nhưng bà ta nhất định muốn xin cho bằng được. Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót tôi, lời của bà đã đánh động lòng thương xót của Chúa. Chúa đã chữa cho con gái của bà khỏi qủy ám.

Người phụ nữ trong câu truyện đã tỏ lòng khiêm tốn và kiên nhẫn van xin. Bà ta được như lòng ước mong. Trong cuộc sống của chúng ta cũng như thế: con cái đau yếu, bệnh tật, thất bại trong công ăn việc làm và những khó khăn trong cuộc sống nhiều khi làm chúng ta chán nản và mất lòng cậy trông. Chúng ta hãy chạy đến với Chúa trong sự khiêm tốn và kiên trì trong lời cầu nguyện. Chúa không để chúng ta trở về tay không. Hãy xin thì sẽ được và hãy gõ thì sẽ mở cho.

THỨ NĂM
Mt. 16: 13-23


Chúa Giêsu hỏi han các môn đệ xem dân chúng nghĩ Ngài là ai. Họ thưa rằng: Có người nói Thầy là Gioan, có kẻ bảo là Êlia, là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó. Như vậy cho tới giờ này chưa ai biết Chúa Giêsu là ai. Chúa quay lại hỏi các tông đồ, còn các con, các con bảo Thầy là ai? Simon Phêrô thưa: Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa Hằng Sống.

Chúa chúc phúc cho Phêrô và nói: Không phải xác thịt hay máu huyết mặc khải cho con nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Biết được Chúa là Con Thiên Chúa là do Chúa Cha soi cho. Chúa Giêsu đã trao cho Phêrô chìa khóa Nước Trời : Điều gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc. Điều gì con tháo cởi dưới đất, trên trời cũng tháo cởi.

Danh hiệu Kitô, có nghĩa là Đấng Được Xức Dầu, Ngài sẽ phải chịu nhiều đau khổ, bị hành hạ và bị giết chết để đền tội cho nhân loại. Sứ mệnh của Chúa Kitô là Đấng gánh tội trần gian. Ngài chính là con chiên hy tế. Máu của Ngài là máu của Giao Ước mới được đổ ra để giao hòa giữa Thiên Chúa và loài người. Chúa Giêsu biết trước những khổ đau Chúa sẽ phải chịu, Chúa lãnh nhận chén đắng này hoàn toàn theo thánh ý của Chúa Cha.

Chúa Giêsu đã chuẩn bị lập giao ước mới bằng máu của Ngài. Chúa đã chọn Phêrô làm đá, trên đá này Chúa sẽ xây Hội Thánh của Chúa và cửa địa ngục sẽ không thắng được.

THỨ SÁU
Mt. 16: 24-28


Chúa Giêsu nói với các môn đệ: Nếu ai muốn theo Thầy, hãy từ bỏ chính mình, và vác thập giá mình mà theo Thầy. Từ bỏ mình không phải là tự làm hại chính mình, không phải là sống bi quan yếm thế và buông thả. Bỏ mình là bỏ đi cái tôi để phó mình trong sự quan phòng của Chúa. Nếu chúng ta theo Chúa mà còn giữ lại cái tôi và những ý hướng riêng là chúng ta bắt cá hai tay.

Chúa nói thêm: Nếu ai được lợi cả thế gian mà thiệt mất mạng sống mình thì được ích gì? Chúa Giêsu nói mạng sống đây chính là sự sống linh hồn. Có nhiều khi suốt đời chúng ta mải mê tìm kiếm của cải thế gian, tìm danh vọng lợi lộc và tìm thỏa mãn thú vui xác thịt, sau cùng khi chúng ta ra đi cũng chỉ hai bàn tay trắng. Chúng ta chẳng mang theo được gì xuống nấm mồ.

Cuộc sống của chúng ta còn có những cái qúy nhất gấp trăm lần của cải trần gian. Cuộc đời này dù chúng ta có chắt chiu cách nào đi nữa cũng chỉ sống trên dưới một trăm tuổi. Và chúng ta vĩnh viễn ra đi vào hư vô. Chúa Giêsu đã mang lại ý nghĩa đích thực cho cuộc đời của chúng ta là từ bỏ mình vác thánh giá mình hằng ngày mà theo Chúa.

Thánh giá đương nhiên có sự đau khổ, phải từ bỏ và hy sinh nhưng tất cả mọi sự sẽ đến và sẽ qua, chúng ta sẽ được chung hưởng hạnh phúc với Chúa muôn đời.

THỨ BẢY
Mt. 17: 14-20


Có một người đến qùy gối trước mặt Chúa Giêsu mà thưa : Lạy Ngài, xin thương xót con trai tôi vì nó mắc chứng kinh phong rất trầm trọng. Tôi đã đem nó đến các môn đệ Ngài, nhưng các ông không chữa được. Các môn đệ hỏi Chúa: Tại sao chúng con không thể trừ qủy ấy được. Chúa Giêsu bảo: Vì các con yếu lòng tin.

Chúa Giêsu trừ qủy chữa bệnh là vì Chúa uy quyền. Các tông đồ được Chúa trao ban quyền trên các thần ô uế và quyền chữa bệnh nhưng không phải cứ hô lên là qủy xuất hay cứ muốn chữa bệnh là bệnh được khỏi. Trong việc trừ qủy và chữa bệnh có một điều rất quan trọng đó là đức tin. Đức tin của người chữa bệnh và đức tin của người được chữa. Các tông đồ không thể trừ qủy ấy được vì các ông yếu lòng tin.

Vấn đề đức tin là vấn đề tâm linh. Không phải chúng ta kiếm tìm được qua sách vở hay do học hỏi. Đức tin là ơn thiêng Thiên Chúa ban cho từng người. Làm sao chúng ta biết được mình có đức tin mạnh mẽ hay không? Hãy xem qủa thì biết cây. Xem việc chúng ta sống đạo và hành đạo thế nào. Có một vài người nói rằng đi dự buổi cầu nguyện chữa bệnh qua Thánh Linh, nhiều người được ơn ngã xuống và nói rằng họ có đức tin mạnh. Còn có nhiều người yếu đức tin, đứng hoài không ngã. Ai dám tự khoe mình nói rằng mình có đức tin mạnh. Lạy Chúa, xin thêm đức tin cho chúng con. Chúng ta nên nhớ rằng cầu nguyện và đức tin luôn đi đôi với nhau.