Hiệu Quả Phát Sinh từ Cái Chết của Chúa Giêsu

Nếu cái chết của thánh Gioan Tẩy Giả là một tấm gương sáng ngời của sự hy sinh vì Tin Mừng và công lý, thì khi cái chết của Chúa Giê-su đem đến cho nhân loại sự cứu rỗi. Thần học gia Schillebeeckx chỉ ra rằng, truyền thống "bữa ăn tối sau cùng" hay bữa "tiệc ly" là điểm khởi đầu của sự giải thích của Kitô giáo về cái chết của Chúa Giê-su khi ngài tự hiến mình cho sự cứu rỗi nhân loại. Đức Giáo Hoàng Benedict XVI tuyên bố rằng Thánh giá chắc chắn trở thành biểu tượng của sự cứu rỗi, biểu tượng của sự sống. Qua Thập giá, chúng ta được hưởng sự cứu rỗi. Thánh giá trở thành dấu chỉ chiến thắng của Con Người. Qua dấu chỉ này, Chúa Giêsu đã đến như một người chiến thắng và bây giờ Ngài dẫn đường chúng ta đến với Thiên Chúa hằng sống. Do đó, Thập giá trở thành một dấu chỉ của sự cứu rỗi và thông qua Thập giá, chúng ta hợp nhất với Người. Việc Chúa Giê-su đã "yêu đến cùng" góp phần thanh tẩy chúng ta như câu thánh kinh: "Họ là những người đã đến, sau khi trải qua cơn thử thách lớn lao. Họ đã giặt sạch và tẩy trắng áo mình trong máu Con Chiên" (Kh. 7:14).

Chúa Giêsu là của lễ chuộc tội

Gerald H. Luttenberger đưa ra một số bằng chứng về Tân Ước để làm sáng tỏ sự chuộc tội của Chúa Giê-su. Tân Ước sử dụng nhiều hình ảnh và khái niệm để thể hiện quan điểm của mình. Những biểu hiện này nhằm xác nhận rằng chính Chúa Giêsu đang chuộc tội, và Người cứu chúng ta bằng máu của mình. Tất cả con người đã phạm tội và mất đi vinh quang của Chúa trong cuộc đời mình, nhưng họ được công chính hoá bằng món quà nhưng không của Chúa, đó chính là ân sủng của Ngài(Xem Rm 3:23). Phao-lô tuyên bố: "Họ được trở nên công chính do ân huệ Thiên Chúa ban không, nhờ công trình cứu chuộc thực hiện trong Đức Ki-tô Giê-su. Thiên Chúa đã đặt Người làm nơi xá tội nhờ máu của Người cho những ai có lòng tin" (Rm 3: 24-25).[1]

Thập giá là một cách để cứu chuộc

Đối với Luttenberger, sự cứu chuộc hay cứu rỗi không được hiểu là "mua lại", nhưng nó truyền tải một ý nghĩa ẩn dụ. Người Do Thái thừa nhận chính xác rằng Thiên Chúa đã không mua lại họ từ vua Pharaoh. Thay vào đó, họ trải nghiệm rằng bây giờ họ đã thoát khỏi chế độ nô lệ. Họ đã có một trải nghiệm về hoàn cảnh mới của họ, trong đó tự do là món quà tuyệt vời nhất đến từ Thiên Chúa. Theo cách nói của Luttenberger: họ dự định diễn tả kinh nghiệm của họ hơn là đưa ra một lời giải thích theo nghĩa đen về bản chất của sự giải thoát cho họ hoặc về cách Thiên Chúa thực sự hoàn thành nó.[2]

Các Kitô hữu thời Giáo hội sơ khai đã hiểu sự cứu chuộc theo cách tương tự với ý nghĩa được đề cập ở trên. Họ đã trải nghiệm việc được cứu, được giải thoát, được Chúa nâng lên, qua cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu (Col 1: 12-14; Êph 1: 7-8). Tuy nhiên, Kitô hữu sử dụng thuật ngữ chuộc tội với một chiều kích nội tâm. Nó bày tỏ kinh nghiệm được giải thoát khỏi sự áp bức, vô thần và bất lực tâm linh. Nó diễn tả một cảm giác mạnh mẽ khi bị choáng ngợp trong những công việc tuyệt vời mà Chúa đã làm vì lợi ích của họ. Sự cứu rỗi đã đến như một món quà nhưng không hào phóng nhất của một Thiên Chúa Tình yêu siêu việt, Đấng đã đưa loài người trở lại một cuộc sống mà họ không còn có bất kỳ yêu sách nào nữa.[3]

Chuộc tội, một cách ban ơn cứu rỗi

Một thuật ngữ khác được sử dụng để diễn tả hiệu quả của Thập giá là chuộc tội. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ tiếng Do Thái: kippur (chuộc tội). Nó có nghĩa là làm hài lòng Chúa. Đối với Israel, hành động này chủ yếu đề cập đến công việc của chính Chúa. Nó truyền đạt vai trò thiết yếu của Thiên Chúa trong việc thanh tẩy con cái của mình khỏi tội lỗi và ban ơn công chính hoá cho họ. Luttenberger lưu ý rằng thuật ngữ này không ngụ ý về việc xoa dịu một vị Thiên Chúa tức giận. Nó được sử dụng trong thư của Phao-lô gửi cho giáo đoàn Rô-ma (Rm 3:25) và Thư cho người Do Thái (Dt 2:17) với cùng ý nghĩa được đề cập ở trên. Thuật ngữ này được sử dụng để chỉ hành động cứu chuộc của Thiên Chúa qua Thập giá của Chúa Giêsu, mà nhờ đó các tín hữu đón nhận ơn tha thứ tội lỗi của mình. Khi nhận ra món quà này đến từ Thiên Chúa thông qua Chúa Giêsu, những người tin vào Chúa Giêsu muốn kết hợp với Ngài trong nỗ lực làm vui lòng Chúa Cha.[4]

Trong khi cố gắng để làm vui lòng Thiên Chúa, các Kitô hữu nhấn mạnh đến kinh nghiệm được cứu rỗi của họ. Khi sẵn sàng vác thập giá với niềm tín thác vào Chúa Cha và với tình yêu Ngài dành cho Cha, Chúa Giêsu đã hoàn toàn làm vui lòng Thiên Chúa. Món quà tự hiến của Chúa Giê-su đã trở thành phương tiện cho các môn đệ làm vui lòng Chúa Cha. Nhờ đó, Thiên Chúa đã cho phép họ chia sẻ sự thánh thiện của Chúa Giê-su và sự thánh thiện của Thiên Chúa và nhờ đó Chúa đã xoá bỏ tội lỗi của họ. Nhận ra món quà của sự cứu rỗi, các Kitô hữu rất vui sướng trong cảm nghiệm được sống với Chúa Kitô mà nhờ đó thực sự làm đẹp lòng Chúa Cha.[5]

Hy tế trên thập giá

Kitô hữu sử dụng sự hy sinh của Chúa Giêsu trên Thập giá là hình ảnh thứ ba để bày tỏ cái chết cứu rỗi của ngài. Thuật ngữ hy sinh hay hy tế có nghĩa là làm cho nên thánh. Nó diễn tả rằng một người mong muốn đạt được sự thánh thiện. Khái niệm này được thể hiện trong các nghi lễ nghi lễ của Israel. Nó bao gồm ba giai đoạn. Đầu tiên, một hy tế được dâng lên tượng trưng cho những người muốn hiến thân cho Chúa. Thứ hai, bàn thờ tượng trưng cho Chúa. Hành động đặt hy lễ lên bàn thờ thể hiện một cách tượng trưng rằng Israel tự hiến cho Thiên Chúa và sau đó Thiên Chúa chấp nhận lễ vật của họ. Bằng hành động chấp nhận lễ vật, Chúa cho nạn nhân chia sẻ cuộc sống của Ngài. Cuối cùng, nạn nhân, theo nghĩa biểu tượng 'sống trong Chúa', sẽ bị ăn thịt. Hết thảy mọi người có thể chia sẻ một bữa ăn với Thiên Chúa, một dấu hiệu của sự hiệp thông với Thiên Chúa." Ăn thức ăn có nghĩa là được chia sẻ với sự sống của Thiên Chúa. Thiên Chúa làm cho dân của Ngài nên thánh và để họ thông phần sự sống thần linh của mình. Kitô giáo sơ khai áp dụng hình ảnh biểu tượng này để mô tả cái chết của Chúa Giêsu[6]

Tương tự như vậy, Chúa Giêsu tự hiến mình cho Thiên Chúa Cha như là nạn nhân của tội lỗi con người. Với sự hy sinh mạng sống của mình trên Thập giá, Chúa Giêsu tràn đầy sự thánh thiện của Thiên Chúa. Những người chia sẻ lòng tin và sự trung tín của Chúa Giêsu cũng có thể chia sẻ sự thánh thiện của Thiên Chúa. Cái chết của Chúa Giêsu trở thành một của lễ hoàn hảo, được Thiên Chúa chấp nhận khi Thiên Chúa cho Ngài sống lại từ cõi chết và đặt Ngài ngồi bên hữu Chúa Cha. Chỉ có hiến lễ của Chúa Giêsu là hiến lễ hoàn hảo; không cần bất kỳ hiến tế nào khác. bằng việc kết hợp với lễ vật của Chúa Giêsu, các tín hữu có thể chia sẻ sự thánh thiện của Chúa Kitô. Viễn cảnh này được thể hiện trong việc cử hành Kitô giáo về Bí tích Thánh Thể là bữa ăn hiến lễ của Lề luật mới. Điều này giúp các tín hữu tham dự vào sự hiệp thông với Chúa Kitô và Thiên Chúa. Càng hiệp thông với Thiên Chúa bao nhiêu, họ càng có thể chia sẻ sự thánh thiện của Ngài bấy nhiêu.[7]

Máu của Chúa Giêsu là nguồn cứu rỗi của chúng ta

Thánh Phao-lô tin rằng chúng ta được cứu bởi máu của Chúa Giê-su (Ep 1: 7). Nhờ máu này, Thiên Chúa ban ơn cứu chuộc cho những người tin vào Chúa Giê-su. Nhờ máu Chúa Giêsu, các tín hữu nhận được sự tha thứ của Thiên Chúa (Rm 3:25). Thiên Chúa vui lòng hòa giải tất cả mọi thứ vì Chúa Giêsu: "cũng như muốn nhờ Người mà làm cho muôn vật được hoà giải với mình. Nhờ máu Người đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời" (Col 1: 19-20). Đối với Luttenberger, thông qua những thông điệp Thánh Kinh này, các tác giả nêu bật cách chết của Chúa Giêsu, sự đổ máu của Ngài. Điều này nhấn mạnh sự tàn bạo của cái chết mà Chúa Giêsu chịu. Sự lặp lại của hình ảnh này khiến chúng ta nghĩ rằng Chúa Giêsu đã hoàn thành việc cứu chuộc tội nhân qua việc đổ máu của mình[8]

Đối với người Do Thái, máu là nguồn mạch của sự sống. Do đó, khi chấp nhận lễ vật, Chúa làm cho nạn nhân được chia sẻ sự sống của chính mình. Máu của nạn nhân, một cách tượng trưng, trở thành người mang sự sống của Thiên Chúa. Những ai được rảy máu này sẽ nhận được hiệu quả của ơn cứu chuộc, và do đó có thể thông phần vào sự sống của Thiên Chúa. Việc con người đoàn tụ với Thiên Chúa làm vui lòng Chúa Cha, và nhờ đó họ trở thành anh chị em ruột thịt của Chúa.[9]

Các Kitô hữu tiên khởi rất vui khi hiểu rằng hành động làm đẹp lòng Thiên Chúa và hiệp nhất với Ngài qua cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu là quà tặng của Thiên Chúa. Giao ước mới được đóng dấu bằng máu của Chúa Giêsu. Giao ước này là một lời cam kết trung thành và hiệp thông giữa Thiên Chúa và dân của Người. Các Kitô hữu vui mừng cử hành Bí tích Thánh Thể để tưởng nhớ Chúa Giêsu đã đổ máu mình, máu ban cho họ sự tha thứ tội lỗi (Mt 26:28). Chúa Giêsu, một người mang sự sống của Thiên Chúa, không ngừng dâng mình như một món quà của Thiên Chúa để kết hợp tất cả mọi người với chính Thiên Chúa. Việc chia sẻ máu thịt của Chúa Giêsu tượng trưng cho sự duy trì và chứng thực của sự kết hiệp đó.[10]

Cái chết của Chúa Giêsu theo Karl Rahner

Luttenberger chỉ ra ba giai đoạn trong suy nghĩ của Karl Rahner về cái chết của Chúa Giê-su: cái chết như một sự kiện tự nhiên, cái chết là một sự kiện cá nhân, và cái chết là một hình phạt cho tội lỗi.

Thứ nhất, cái chết như một sự kiện tự nhiên.[11] Cái chết là một thời điểm cần thiết cho sự kết thúc của một người trong lịch sử nhân loại. Từ thời điểm này, con người có thể chuyển sang tồn tại xuyên thời gian.[12] Đối với Rahner, việc con người là sự kết hợp giữa vật chất và tinh thần cho thấy rằng đương nhiên sẽ đi đến một thời điểm tách biệt giữa linh hồn và thể xác. Sự phân rã của mọi sinh vật tổng hợp là không thể tránh khỏi. Con người là thực thể tự nhiên, vì vậy sinh, lão, bệnh, tử và chia lìa thuộc về quá trình phát triển tự nhiên. Đỉnh cao của quá trình này là sự tách biệt giữa linh hồn và thể xác. Cơ thể không còn biểu hiện của sự sống nữa.[13]

Tuy nhiên, linh hồn không phải là tinh thần thuần túy, nó cần giữ mối quan hệ của nó với vật chất. Rahner tin rằng sau khi rời khỏi cơ thể, linh hồn con người không còn bị ràng buộc bởi sự giới hạn của không gian, thời gian và vật chất. Linh hồn bảo tồn sự giao tiếp với toàn thế giới.[14] Chết không phải là chấm dứt sự sống, nhưng là lúc linh hồn bắt đầu một cuộc sống trong tương quan rộng lớn hơn, một cuộc sống rộng mở hơn.[15]

Sau khi chết, nhân tính Chúa Giê-su không còn bị giới hạn bởi không gian và thời gian nữa. Ngài đã hiện diện với toàn thể thế giới và với tất cả mọi người trong mọi lúc.[16] Theo lời của Luttenberger, sau khi chết, Chúa Giêsu có thể ở cùng với những ai đã trải nghiệm quyền năng cứu rỗi của Ngài để cầu nguyện, rao giảng Lời Chúa, cử hành Bí tích Thánh Thể; Ngài có thể được nhận ra trong sự hiện diện của mình với cuộc sống năng động của Giáo hội, như một dân tộc vừa hữu hình vừa vô hình. Dân tộc đó đã trở thành thân thể của Ngài.[17]

Thứ hai, cái chết là một sự kiện cá nhân. Cái chết tấn công ý thức và tự do của con người. Tự do và tự chủ của con người buộc phải chấp nhận cái chết. Cái chết đưa con người đến quyết định cuối cùng của cuộc đời họ, quyết định này được thực hiện bởi ý chí tự do của họ. Đây là thời điểm để chúng ta đúc kết toàn bộ những hành động trong suốt cuộc sống của chúng ta, thực sự đưa ra một tuyên bố vĩnh viễn về con người chúng ta thực sự là ai và đã trở thành người như thế nào. Cách chết phản ánh và tóm tắt lại toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta đã thực hiện một loạt các lựa chọn và từ chối một loạt các giá trị bởi ý chí tự do của chúng ta. Khi chúng ta sống cuộc sống của mình, chúng ta không ngừng củng cố ý chí tự do của mình trong việc tập trung vào các giá trị phù hợp và khẳng định lại chúng, thường là giá trị bản thân. Thời điểm của cái chết là khoảnh khắc để chúng ta hoàn thiện các giá trị mà chúng ta đã chọn lựa trong cuộc sống của mình. Hành động này được hoàn thành một lần cho cuộc sống trần gian của chúng ta[18].

Khi chết, Chúa Giê-su đã tóm kết toàn bộ tự do và cuộc đời trần thế của Ngài.[19] Chúa Giê-su đã đưa ra tất cả những quyết định cho việc chọn lựa những giá trị thích hợp theo ý chí tự do của Ngài. Ngài đã tín thác vào Chúa Cha; ngài đã sống cho tha nhân; Ngài đã yêu thương nhân loại và tha thứ cho những ai cần đến lòng thương xót của Ngài. Khi cận kề cái chết và khi chết, Ngài đã bày tỏ sự trung thành, tin tưởng, yêu thương và tha thứ một cách dứt khoát.[20] Trong lúc yêu thương và tin tưởng cho đến khi chết, Chúa Giêsu đã hoàn tất tình yêu và niềm tin của mình. Vào lúc chết, Chúa Giê-su đã khẳng định một cách vĩnh viễn những lựa chọn của Ngài, sự vị tha của Ngài trong tình yêu, niềm tin vững chắc của Ngài dành cho Chúa Cha.[21] Do đó, bây giờ Ngài có thể nói với các tín đồ của mình: "Này là mình thầy, sẽ bị nộp vì các con", và nói với Chúa Cha: "Cha ơi, trong tay Ngài, con xin phó thác linh hồn con." Vào lúc chết, không chỉ Chúa Giêsu, mà cả tất cả loài người đều vĩnh viễn tóm kết toàn bộ tự do của mình cho đến muôn đời. Cái chết là cách duy nhất mà Chúa Giêsu có được sự chung cuộc và viên mãn của đời mình, Đấng đã thể hiện sự thành tín và yêu thương cho mọi người qua mọi thời đại. Qua cái chết, Chúa Giêsu, trong nhân tính của mình, làm viên mãn chính mình, là Con trung thành của Chúa Cha, là hiện thân của tình yêu thương xót của Thiên Chúa đối với chúng ta, và là món quà dễ được chấp nhận nhất đối với Chúa Cha mãi mãi.[22]

Thứ ba, cái chết bắt nguồn từ tội nguyên tổ A-đam.[23] Tội lỗi làm suy yếu đức tin và niềm tín thác. Quyết tâm đưa ra quyết định của tình yêu trở nên mong manh. Ý chí tự do của con người không chắc chắn và kiên vững đối với lòng trung thành. Con người sau đó tự hỏi không biết Thiên Chúa có chấp nhận hành động ăn năn của họ không? Tình trạng tương lai của con người sau khi chết trở nên tối tăm và mơ hồ. Họ tự hỏi liệu họ có thể đạt được sự cứu rỗi hay không? Bóng tối của cái chết này phải được hiểu là hậu quả của tội lỗi. Vì tội lỗi, A-đam và con cháu của ông đã phá vỡ mối quan hệ của họ với Thiên Chúa là nguồn mạch sự sống của họ. Họ đã trở nên yếu đuối để có được một kết cục thành công cho cái chết của họ. Cái chết bao gồm bóng tối và nguy cơ chấm dứt những ham muốn và hy vọng của con người[24]

Hơn nữa, hậu quả của tội lỗi làm cho con người nhận ra rằng họ thiếu hụt sự trợ giúp đầy quyền năng của Chúa Thánh Thần. Đây là những gì Rahner hiểu là hình phạt cho tội lỗi. Vào thời điểm họ chết, con người trải nghiệm sự yếu đuối của họ trong việc đạt được mối tương giao hoàn hảo với Thiên Chúa, là nguồn trao ban sự sống đầy yêu thương duy nhất của đời họ. Hình phạt không phải là cái chết, tự nó, mà là cách chết mà họ phải đối mặt. Bóng tối và sự đe dọa bị mất phần rỗi là hình phạt của tội lỗi con người.[25]

Chúa Giêsu, với tư cách là một con người phải chịu cái chết và đối mặt với bóng tối của sự chết, không phải vì tội lỗi của Ngài (vì Ngài chưa bao giờ phạm tội), nhưng vì hậu quả của tội lỗi A-đam đã ảnh hưởng đến tất cả con cháu của ông.[26] Nhưng cách mà Chúa Giêsu đối mặt với cái chết và cách mà Thiên Chúa chấp nhận cái chết của Ngài đã biến đổi thực tại của con người về cái chết cho mọi thời đại.[27] Bóng tối và mối đe dọa bị kết án mãi mãi biến thành chiến thắng và sự cứu chuộc cuối cùng. Đối mặt với bóng tối trong lúc chết, Chúa Giê-su kết thúc cuộc đời mình trong sự "đầu hàng" đầy tín thác vào Chúa Cha. Hành động này làm cho thời gian chết của Chúa Giêsu trở thành thời gian của ánh sáng và sự sống. Mối đe dọa trong đó con người bị tách rời khỏi tự do, bị mất đi cuộc sống cá nhân và tình yêu đã biến thành cơ hội cho Chúa Giêsu và cho tất cả những người theo Ngài, đó là sử dụng tự do của họ để đạt được sự hiệp nhất với tất cả trong tình yêu và cuộc sống vĩnh cửu. Điều quan trọng mà chúng ta phải nhấn mạnh là Chúa Giêsu đã đối mặt với cái chết của mình với sự tôn kính, vâng phục và tin tưởng hoàn toàn vào Thiên Chúa.[28]

Thần học gia P. De Letter chỉ ra rằng cái chết của Chúa Kitô "có nghĩa là từ bỏ thoả mãn trong tội lỗi của loài người: Sự dâng tặng cho Thiên Chúa một món quà quý giá hơn và một vinh quang lớn hơn mà đã bị tội lỗi của loài người từ chối. Bằng cái chết tự hiến xuất phát từ tình yêu giành cho Thiên Chúa và loài người, Chúa Kitô đã xứng đáng là sự cứu chuộc và nguồn mạch các ân sủng cho loài người chúng ta, bao gồm việc loại bỏ trở ngại cho ân sủng là tội lỗi. "[29] Khi chấp nhận đau khổ và cái chết, Chúa Kitô là người duy nhất có thể gánh lấy tội lỗi của chúng ta trong vai trò là người lãnh đạo mới của Giáo hội, và sau đó trao ban vinh quang chiến thắng. Ngài giải thoát chúng ta khỏi cảnh nô lệ của Satan, giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi và sự chết; biến cái chết của chính chúng ta thành một sự chia sẻ trong mầu nhiệm vượt qua của Ngài. Khi khôi phục ân sủng và lời hứa cho tất cả các ân huệ nguyên thuỷ, Chúa Kitô sửa chữa lại bản tính dễ sa ngã của chúng ta và đem lại sự hòa giải giữa con người và Thiên Chúa Cha. Cái chết của Ngài trao ban sự cứu chuộc và hòa giải, nó cho thấy sự biến đổi bản chất của cái chết cho những người chết trong Chúa Kitô. Việc cử hành tưởng niệm sự chết và phục sinh của Chúa Kitô được cử hành vĩnh viễn trong trong phụng vụ trên trời (xem Dt 7: 24-25) và trong việc cử hành Thánh Thể. Chết với Chúa Kitô là cách để ta tiếp cận vinh quang của Thiên Chúa.[30]

Ta hãy kết thúc bằng lời nguyện khai mạc trong cuộc cử hành cuộc thương khó của Chúa: "Lạy Chúa, từ lòng mẹ, chúng con đã phải mang án chết do tội A-đam truyền lại, nhưng nhờ mầu nhiệm Con Chúa chịu khổ hình, Chúa đã tiêu diệt sự chết. Vậy giờ đây, xin Chúa ban ơn thánh hoá biến đổi chúng con nên giống hình ảnh A-đam mới là Đức Ki-tô, Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời." (Uỷ ban phụng tự trực thuộc hội đồng giám mục Việt Nam, Sách lễ Roma, 1992).

Lm. Văn Minh, CSJB

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle (Connecticut: Twenty-Third Publications, 2012), Kindle Locations 3062-64.

[2] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3083-84.

[3] Ibid., Kindle locations 3097-98.

[4] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3099-3104.

[5] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3013-3108.

[6] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3116-28.

[7] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3130-38.

[8] Gerard H. Luttenberger, kindle locations 3138-45.

[9] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3147-51.

[10] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3151-58.

[11] Karl Rahner, On the Theology of Death (New York: Herder & Herder, 1961), 21–34.

[12] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle location 3223.

[13] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3222-29.

[14] Karl Rahner, On the Theology of Death, 29–30.

[15] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle locations 3234.

[16] Karl Rahner, On the Theology of Death, 71-75. Cf. Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle (Connecticut: Twenty-Third Publications, 2012), Kindle Locations 3235-36.

[17] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle locations 3236-39.

[18] Karl Rahner, On the Theology of Death, 35–39. Cf. Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle (Connecticut: Twenty-Third Publications, 2012), Kindle Locations 3239-48.

[19] Cf. Karl Rahner, 69–71.

[20] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle location 3252.

[21] Gerard H. Luttenberger, Kindle Locations 3252-54.

[22] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3250-58.

[23] Karl Rahner, On the Theology of Death, 352–55.

[24] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle locations 3259-67.

[25] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3267-72.

[26] Karl Rahner, On the Theology of Death, 69.

[27] Gerard H. Luttenberger, An Introduction to Christology in the Gospel and Early Church, Kindle location 3274.

[28] Gerard H. Luttenberger, Kindle locations 3278-80.

[29] De Letter, “Jesus Christ (In Theology),” 824.

[30] De Letter, 824.