Mã Kiến (Ma Jian -马建) là một nhà văn quê ở Thanh Đảo (Qingdao -青岛), Trung Quốc. Ông rời Bắc Kinh chạy sang Hương Cảng vào năm 1987, xin tị nạn với tư cách là một nhà bất đồng chính kiến; và sau khi bán đảo này bị bàn giao lại cho Trung Quốc, ông chuyển đến London. Tất cả sách của ông đều bị cấm ở Trung Quốc.

Trên tờ The Guardian của Anh, ông đã viết một bài có nhan đề “Xi Jinping has buried the truth about coronavirus” nghĩa là “Tập Cận Bình đã chôn vùi sự thật về coronavirus.”

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.


Trong 70 năm qua, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã hết lần này đến lần khác đẩy đất nước vào các thảm họa do con người gây ra, từ trận Đại đói kém kinh hoàng, đến cuộc Cách mạng Văn hóa và vụ Thảm sát Thiên An Môn; từ việc đàn áp mạnh mẽ nhân quyền ở Hương Cảng và Tây Tạng, đến việc giam cầm người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương trong các trại tập trung khổng lồ. Các vụ che đậy và tham nhũng của các quan chức đã nhân lên gấp bội số người chết vì thiên tai, từ virus Sars đến trận động đất ở Tứ Xuyên.

Giờ đây, việc đối phó sai lầm trước dịch bệnh coronavirus của Tập Cận Bình phải được thêm vào danh sách các tội ác nhục nhã của đảng cộng sản. Với những vụ bùng phát nghiêm trọng xảy ra ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Iran và Ý, rõ ràng con virus là chế độ toàn trị của Tập đang đe dọa sức khỏe và quyền tự do không chỉ của người dân Trung Quốc, mà của tất cả chúng ta ở khắp mọi nơi.

Tầm nhìn ngớ ngẩn, tự phóng đại huênh hoang của Tập nằm ở trung tâm của cuộc khủng hoảng toàn cầu này. Khi được bổ nhiệm làm lãnh đạo đảng vào năm 2012, hắn tuyên bố “giấc mơ Trung Quốc” xoay quanh khái niệm trẻ hóa quốc gia, hứa hẹn rằng đất nước sẽ khá giả vào dịp kỷ niệm bách chu niên thành lập đảng cộng sản vào năm 2021, và hoàn toàn tiên tiến đến mức bá chủ kinh tế toàn cầu trước dịp kỷ niệm bách chu niên thành lập cộng hòa nhân dân Trung Quốc 2049. Tập thề rằng, đến lúc đó, thế giới sẽ phải cúi đầu nhìn nhận rằng chế độ độc tài độc đảng của hắn vượt trội hơn so với mớ hỗn độn của nền dân chủ tự do.

Bằng cách tự bổ nhiệm mình thành “đại đế suốt đời”, Tập hiện nay có quyền lực hơn bất kỳ nhà lãnh đạo đảng nào kể cả Mao Trạch Đông, và đã nghiền nát tất cả những thành phần bất đồng chính kiến bằng cách cố gắng để xây dựng một nhà nước độc tài công nghệ cao. Đảng Cộng sản là một mầm bệnh xảo quyệt đã lây nhiễm cho người dân Trung Quốc kể từ năm 1949. Nhưng dưới sự cai trị của Tập, nó đã đạt tới hình thức độc ác nhất của nó, cho phép chủ nghĩa tư bản phát triển mạnh mẽ trong khi tái khẳng định sự kiểm soát xã hội của chủ nghĩa Lênin. Lời hứa về sự giàu có và vinh quang quốc gia đã khiến nhiều người dân Trung Quốc mù quáng không nhìn thấy những sợi xích quanh chân họ, và những hàng rào dây thép gai quanh các trại tập trung ở các vùng xa xôi hẻo lánh.

Trong một bài phát biểu hôm 31 tháng 12 năm 2019, Tập báo trước một năm mới đầy hân hoan như “một cột mốc đầy ý nghĩa trong việc thực hiện mục tiêu một trăm năm đầu tiên!” Đương nhiên, hắn không đề cập gì đến dịch viêm phổi bí ẩn được báo cáo trước đó bởi cơ quan y tế ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Mặc dù Tổ chức Y tế Thế giới đã được thông báo, nhưng người dân Trung Quốc phần lớn bị giữ chặt trong bóng tối. Làm thế nào những con siêu vi vô hình có thể được phép làm giảm bớt vinh quang trong giấc mơ Trung Quốc của Tập?

Trong bất kỳ thời kỳ khủng hoảng nào, đảng luôn luôn đặt sự sống còn của mình lên trên phúc lợi của người dân. Lý Văn Lương, một bác sĩ nhãn khoa tại bệnh viện trung ương Vũ Hán, đã trở thành biểu tượng bi thảm của thảm họa này. Vào ngày 30 tháng 12, anh ta đã thông báo cho các bạn học cũ của mình trên WeChat rằng bảy người bị nhiễm coronavirus bí ẩn, khiến anh ta nhớ đến Sars (loại virus đã giết chết gần 800 người vào năm 2003), đang bị cách ly tại bệnh viện của anh ta và khuyên họ nên tự bảo vệ mình. Trong bất kỳ xã hội bình thường nào, điều này sẽ không thể bị coi là âm mưu lật đổ chính quyền - nhưng ở Trung Quốc, ngay cả một hành động nhỏ của lòng tốt, một cảnh báo thận trọng và riêng tư cho đồng nghiệp, có thể khiến một người gặp nguy hiểm chính trị. Vào ngày 3 tháng Giêng, bác sĩ Lương bị cảnh sát cảnh cáo - sau đó anh ta quay trở lại làm việc và trong vài ngày bị nhiễm virus.

Trong hai tuần sau đó – tức là thời gian mong manh của cơ hội ngăn chặn dịch bệnh- bọn cầm quyền tuyên bố vấn đề đã được kiểm soát. Nhưng coronavirus lạnh lùng với những ham muốn duy ý chí của những kẻ đê tiện. Không bị khống chế, nó tiếp tục lây lan. Tới lúc mà Tập quyết định cho dân chúng biết về các ổ dịch, tức là ngày 20 tháng Giêng, và ra lệnh “kiên quyết ngăn chặn”, tình trạng đã trở nên quá muộn.

Vào ngày 23 tháng Giêng, Vũ Hán đã bị cô lập. Tuy nhiên, cùng ngày hôm đó, tại một buổi tiếp tân tại Bắc Kinh, Tập chỉ nhấn mạnh sự cần thiết phải “chạy đua với thời gian và theo kịp với lịch sử để thực hiện mục tiêu một trăm năm đầu tiên của giấc mơ Trung Quốc là trẻ hóa dân tộc”. Các videos trên WeChat và Weibo đã tiết lộ sự rỗng tuếch trong tham vọng của Tập. Có những thước phim về những đại lộ vắng vẻ trong những thành phố bị ảnh hưởng. Các xác chết trên hè phố. Một phụ nữ trên ban công của một tòa nhà sang trọng gõ vào một cái chiêng và kêu la hốt hoảng giữa thinh không: “Mẹ tôi đang hấp hối, cứu chúng tôi với!”

Khi bác sĩ Lương nằm trên giường hấp hối vào ngày 30 tháng Giêng, anh đã tiết lộ sự thật về trải nghiệm của mình đối với dịch bệnh. Anh đã nói chuyện với tờ New York Times về thất bại của các quan chức trong việc công bố các thông tin quan trọng về virus cho công chúng, và nói với tờ Tài Tân có trụ sở ở Bắc Kinh rằng: “Một xã hội lành mạnh không thể chỉ có một tiếng nói.” Trong chỉ một câu đó thôi, anh đã xác định được nguyên nhân gốc rễ của bệnh tật Trung Quốc. Tập ngăn chặn sự thật và thông tin để tạo ra hoang tưởng về một xã hội “hài hòa”. Nhưng sự hòa hợp chỉ có thể nổi lên từ một số lượng lớn các tiếng nói khác nhau, chứ không phải từ lời độc thoại của một tên bạo chúa.

Sau sự bùng nổ nỗi đau và sự tức giận của công chúng trước cái chết của bác sĩ Lương, vào ngày 06 tháng Hai, bọn cầm quyền nhượng bộ, và ca ngợi chính vị bác sĩ mà họ đã từng bịt miệng như “một anh hùng”. Nhưng đằng sau hậu trường, sự bách hại vẫn tiếp tục: một số người đã lên tiếng về cách thức bọn cầm quyền đối phó với dịch bệnh đã bị giam giữ.

Trong màn sương dày đặc của thảm họa, mọi người cuối cùng cũng hiểu rằng nếu bọn cầm quyền không quan tâm đến cuộc sống hay quyền tự do của con người, thì có tiền cũng không thể cứu được mạng sống mình. Cơ man các gia đình đã bị virus giết chết hết khi hơn 70 triệu người bị giam giữ trong nhà. Các quan chức Trung Quốc hôm nay đã báo cáo 78,500 ca nhiễm trùng và 2,744 trường hợp tử vong, chủ yếu ở Hồ Bắc. Nhưng không ai tin tưởng vào các số liệu của đảng. Điều chắc chắn duy nhất về những con số, do nó đưa ra, là chúng chỉ là những con số mà đảng cộng sản muốn bạn phải tin. Trong một nỗ lực để thay đổi câu chuyện sau cái chết của bác sĩ Lương, đảng đã kêu gọi chiến tranh nhân dân chống lại virus, và đã hô hào các nhà báo hãy thay thế các “nội dung tiêu cực” trên các phương tiện truyền thông xã hội với những “câu chuyện cảm động từ tuyến đầu của cuộc chiến chống căn bệnh này”. Đã từng chôn vùi sự thật về tai họa của Cách mạng Văn hóa và các tội ác khác trước đó, giờ đây đảng lại đang lôi kéo quốc gia trở về quá khứ Maoist của mình.

Ngôn ngữ chính thức đang bị ô nhiễm một lần nữa với những biệt ngữ quân sự; xã hội đang bị chia rẽ một lần nữa thành các nhóm đối kháng - không phải là giai cấp vô sản chống lại giai cấp tư sản, mà là những người bị nhiễm chống lại những người chưa bị nhiễm bệnh. Cảnh sát nông thôn hãnh diện đăng các videos về các cuộc tấn công tàn bạo của họ vào những công dân dám mạo hiểm ra khỏi nhà mà không đeo khẩu trang y tế.

Các phương tiện truyền thông nhà nước đã đăng tải hình ảnh một y tá mang thai trong bộ đồ hazmat phục vụ ở tiền tuyến. Rồi cũng có những bệnh nhân đeo khẩu trang y tế trong một bệnh viện dã chiến khác được kết nạp đảng trên giường bệnh của họ, vui vẻ giơ nắm đấm lên trời khi họ cam kết trung thành với Tập. Đối với bất cứ ai có lương tâm, những cá nhân buồn thảm này trông giống như nạn nhân của một giáo phái vô nhân đạo. Chính cái niềm tin mù quáng cho rằng những hình ảnh như thế có thể thúc đẩy một “năng lượng tích cực” nào đó, cho thấy cái vực thẳm đạo đức mà chủ nghĩa toàn trị đã dìm dân tộc Trung Hoa vào.

Trong khi dịch bệnh vẫn đang tiếp tục hoành hành, Tập đã ra lệnh cho đất nước phải quay trở lại làm việc, tất cả nhằm bảo đảm rằng các mục tiêu kinh tế trong kế hoạch cho thế kỷ 21 của hắn ta phải được được đáp ứng. Tất nhiên, tên bạo chúa vẫn đang cố giữ cho giới tinh hoa chính trị được an toàn, bằng cách hoãn Đại hội Nhân dân Toàn Quốc vào tháng Ba. Có còn cần thêm bằng chứng nào nữa không, để cho thấy giấc mơ Trung Quốc cho mọi người dân của Tập chỉ là một sự giả tạo?


Source:The Guardian