5. MỘT CON NGỖNG HÓT

Ở Thiệu Hưng có một bà lão nuôi một con ngỗng biết hót, Vương Nghĩa Chi sau khi nghe nói thì rất thích, đã nhiều lần sai người đến bà lão để mua lại con ngỗng ấy, nhưng bà lão lại không muốn bán.

Sau đó, Vương Nghĩa Chi bèn dắt bạn bè đi coi con ngỗng ấy, bà lão nghe tin Vương Nghĩa Chi đến bèn làm thịt con ngỗng ấy tiếp đãi, Vương Nghĩa Chi vì chuyện này mà thở dài đến mấy ngày.

(Cổ kim tiếu sử)

Suy tư 5:

Con ngỗng biết hót thì có gì là lạ, cái lạ là thời nào cũng có những người nghèo khảng khái, hảo tâm hơn những người giàu có tiền bạc nhưng lại rất thiếu và rất nghèo về tình nghĩa.

Thời xưa có bà lão già đã hảo tâm làm thịt con ngỗng biết hót để đãi khách, thời nay có những người nghèo đạp xe xích lô kiếm cơm ngày hai bữa đã khảng khái đem một bữa cơm của gia đình chia sẻ với đồng bào bị thiên tai bảo lụt; ngày xưa vào thời Đức Chúa Giê-su đã có bà lão nghèo đã khảng khái bỏ vào hòm dâng cúng một đồng xu là gia tài của mình, ngày nay có những em bé bán vé số để giúp gia đình đã hảo tâm đem một phần ba tiền lời còm chia sẻ cho những người bệnh ở trại phong...

Con ngỗng biết hót làm cho người giàu có hiếu kỳ đòi mua cho bằng được dù tốn nhiều tiền, nhưng những người nghèo có lòng hảo tâm thì người nhà giàu không lấy làm đó là một tấm gương sáng, một bài học về đức ái để bắt chước noi theo thì đúng là những người nhà giàu đã bị đồng tiền làm cho đôi mắt bị mù, nhìn mà không thấy.

Con ngỗng biết hót không thể nào quý bằng người có tâm hồn hảo tâm khảng khái, biết chia sẻ với tha nhân những gì mình có.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


-------------

http://www.vietcatholic.net

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info