“Khi vạn vật chìm sâu trong thinh lặng,
lúc đêm trường chừng như điểm canh ba,
thì từ cao thẳm,
lời toàn năng của Ngài đã rời bỏ ngai báu” (Kn 18,14-15)



Trong cái cõi mênh mông vô tận,
Và xuyên qua miên viễn của thời gian,
Bước chân Ngài,
Cứ nhè nhẹ, lặng lẽ, thênh thang
Như giọt sương nhẹ nhàng chạm lên lá cỏ,
Cơn gió heo may khẽ khàng lay trăng tỏ,
Lặng lẽ vừa rơi mấy tiếng vạc kêu sương…

Khi thiên sứ Gabriel vội vã lên đường,
Đố ai biết, ai nghe một Tin Mừng vĩ đại ?
Chỉ mỗi mình cô thôn nữ Maria thuở ấy,
Nhận ra “Bước Chân Ngài” đã trở thành “Emmanuel”.

Hay chỉ mỗi chàng trai thợ mộc Giuse,
Trong giấc mơ âm thầm đã nhận được ân hồng Nhập Thể.
Hoạ chăng cỏ dại bên đường và mấy con chim sẻ
Mới reo vui theo nhịp “Thăm viếng” của Mẹ Maria !

Không dàn nhạc, chẳng ca đoàn,
vẫn vang lên một tuyệt tác thánh ca,
Mẹ đã hát với chị Isave bài Magnificat.
Chỉ có hai người đàn bà,
Nghe biết “bước chân Ngài” đang khua lên trong dạ…
Nhờ nỗi vui tràn trào của hai đứa con mới chỉ là bào thai.

Và rồi,
Hàng quán, nhà trọ Bêlem cửa đóng then cài,
Bước chân Ngài lại âm thầm tìm ra nơi đồng vắng.
Có ai qua giờ nầy đêm mùa đông giá lạnh,
Mẹ đã sinh Ngôi Lời trên máng cỏ làm nôi.

Thế giới ngủ yên,
Còn thức chăng mấy nụ sao trời,
Ngài mở mắt chào đời giữa lặng im của dòng sông sinh diệt.
Nếu không nhờ thiên sứ đưa tin,
Mấy chú mục đồng cũng chẳng hề hay biết,
Gần đây thôi, Đấng Cứu Thế đã giáng sinh…

Thì ra,
Bước chân Ngài, Bước chân của Đấng Emmanuel,
Lặng lẽ, khẽ khàng, diệu huyền, sâu lắng…
Làm sao nhận ra khi cuộc đời bon chen, xô bồ, bụi bặm,
Cũng chẳng nghe được khi con tim đầy ắp tham vọng mánh mung.
Dẫu bước Ngài,
Đã, đang và sẽ mãi mãi vẫn còn đi qua đến tận vô cùng,
Chỉ ở lại, chỉ giáng sinh
Vâng, Đấng Emmanuel,
Ngài sẽ ở lại, ở giữa, những cõi lòng đích thực là “Máng Cỏ” !

Sơn Ca Linh