Isaia 2: 1-5; T.vịnh 121; Rôma 13: 11-14; Matthêu 24: 37-44

Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng luôn là đầu năm phụng vụ mới, và các bài phúc âm đọc trong các ngày Chúa Nhật năm nay được trích từ phúc âm theo thánh Mátthêu. Thật là lạ vì phúc âm trong ngày Chúa Nhật hôm nay lại được trích từ các đoạn cuối cùng của phúc âm thánh Mátthêu. Theo chủ điểm nói về thời cánh chung được tiếp tục trong những tuần vừa qua ngay cả vào Mùa Vọng. Tin về những ngày cánh chung nói về việc Chúa Giêsu đến lần cuối cùng là những ngày mà chúng ta đang mong đợi. Bởi thế Mùa Vọng bắt đầu không phải với sự mong đợi Chúa Giêsu đến lần thứ nhất khi Ngài sinh ra, nhưng là phải nghĩ đến ngày Ngài trở lại, và lời kêu gọi nghĩ đến sự hiện diện của Ngài.

Bài đọc thứ nhất trích bởi sách ngôn sứ Isaia nói về thị kiến ngôn sứ chia sẻ với dân Giuđa. Ngôn sứ nghĩ đến việc Thiên Chúa sẽ trở lại để ban hòa bình... "Trong tương lai". Thiên Chúa đã có kế hoạch gì cho dân Ngài? Sẽ có hòa bình giữa các dân tộc ("tất cả các dân tộc"), và thịnh vượng trong khi dân chúng tránh những xung đột để sống trong hòa bình. Đến thế kỷ thứ 8 trước TC, ngôn sứ Isaia cố gắng loan báo cho dân Giuđa ở miền nam về những tai ương sắp xảy đến do từ sự xâm lấn của dân Ássyria sau khi họ đã bắt dân Israel ở miền bắc đi lưu đày. Ngôn sứ kêu gọi dân chúng hãy trung thành với Thiên Chúa và để nhấn mạnh về nguồn thông tin của mình, ngôn sứ đã cho họ biết một thị kiến về hòa bình và hợp nhất không chỉ cho họ, mà cho các dân tộc trên thế giới.

Ngôn sứ Isaia thức tỉnh chúng ta trong khi chúng ta nghe lời hứa của Ngài là trong tương lai các dân tộc sẽ "Nấu gươm giáo thành lưỡi cuốc lưỡi cày". Lời ngôn sứ nghe như một ước mơ, một niềm hy vọng cho một thời gian tốt đẹp hơn. Nếu đó là tẩt cả những gì mà ngôn sứ đang nói thì bài đọc phấn khởi này với những hình ảnh thi vị của nó có thể trở nên một cuộc thảo luận tốt trong môn văn của học sinh trung học. Nhưng, lời của ngôn sứ Isaia làm cho dân chúng hy vọng và tin tưởng rằng, cho dù bị các kẻ thù nhạo báng họ, Thiên Chúa vẫn không hề quên họ.

Chúng ta có thể dừng lại đây để đáp lại lời mời gọi của ngôn sứ Isaia "Đến đây, ta cùng lên núi Đức Chúa". Leo lên núi cần phải cố gắng, kiên trì và quyết tâm. Ngôn sứ mời gọi chúng ta hãy nhận thấy được bóng tối âm u đang bao trùm đời sống cá nhân chúng ta và cả đời sống giáo hội, trong những ngày tháng này bởi những tai họa về lạm dụng tình dục. Lời ngôn sứ thức tỉnh chúng ta quay về với Thiên Chúa để xin ơn tha thứ và chữa lành. Chúng ta thật ra, sẽ phải “leo lên núi Đức Chúa”, và sự cố gắng leo núi đó bao gồm tất cả những khó khăn mà giáo hội và chúng ta phải thực hiện. Trên thực tế, chúng ta không có khả năng tự làm việc này.

Ngôn sứ Isaia không nghĩ là chỉ với nổ lực riêng của con người mà có thể đem hòa bình đến như ông ta thấy trong thị kiến. Hôm nay với những cố gắng tận lực và vô vọng về hòa bình của các người lãnh đạo trên thế giới xác nhận thị kiến của ngôn sứ là chỉ khi có Thiên Chúa thì chúng ta mới có thể đạt được đời sống hòa bình với nhau qua lời Thiên Chúa mời gọi chúng ta. Ngôn sứ quả quyết rằng hòa bình chỉ có thể xãy ra khi dân chúng quay về với Thiên Chúa để học nơi Ngài, và sống dưới sự phán xét của Thiên Chúa, và để tuân theo lời Thiên Chúa kêu gọi là "Người sẽ trở nên trọng tài giữa các quốc gia và phân xử cho muôn dân tộc".

Ngôn sứ Isaia mời gọi chúng ta nên "đồng hành, theo ánh sáng Đức Chúa soi đường", ánh sáng mà Chúa Thánh Thần tuôn đổ xuống trên chúng ta trong những tuần này lúc chúng ta sửa soạn đón Chúa Giêsu trở lại. Chúng ta sẽ phải đợi đến gần cuối Mùa Vọng để chú ý đến sự sinh ra của Chúa Giêsu Kitô. Trong Chúa Nhật này, chúng ta được mời gọi để suy ngẫm về việc "Chúa Kitô trở lại lần thứ hai" Không chỉ suy ngẫm những hãy hành động những gì như chúng ta đang sửa soạn đón chào Ngài khi Ngài đến. Nếu chúng ta là những người có xu hướng bỏ qua mọi việc - và ai cũng như thế - thì bài phúc âm này thúc đẩy chúng ta nên chú ý hành động ngay từ bây giờ. Hình ảnh cành báo chúng ta là ngày sắp đến để thử thách chúng ta xem có trì hoản hay không. Đó là ngày phán xét, vì ngày đó sẽ cho chúng ta thấy chúng ta đã đặt niềm tin vào những gì không thật, không tồn tại, và không an toàn.

Chúng ta phải làm gì để sửa soạn về ngày Chúa Kitô trở lại? Niềm hy vọng về tương lai kêu gọi chúng ta hành động ngay từ bây giờ. Mùa Vọng nói với chúng ta "hãy tỉnh thức. Đừng để thời gian trôi qua đi" Có những điều gì cần thay đổi bây giờ trong đời sống chúng ta hay không? Những thói quen gì, hay thái độ gì đã làm xáo trộn vô ích hay làm xao lãng cho những người trong Mùa Vọng tìm Chúa Kitô trong đời sống hằng ngày của chúng ta? Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta nên luôn luôn tỉnh thức như Ngài nói "Bởi thế hãy tỉnh thức". Vậy thì chúng ta nên sửa soạn cho Chúa Kitô đến một cách đặc biệt và hằng ngày. Chúng ta có thể thử làm như thế bằng các tìm kiếm Chúa Giêsu Kitô mỗi ngày, vì Ngài đã ở giữa chúng ta. Các câu chuyện về Chúa Giêsu sống lại cho chúng ta biết Chúa Kitô đang sống và đang cùng đi với chúng ta, thường trong những trường hợp chúng ta không trông thấy được.

Chúng ta thấy dấu chỉ trong phúc âm. Những dấu chỉ đó cho chúng ta thấy sự hiện diện của Chúa Kitô, và nhắc chúng ta là Ngài đã nuôi dưởng chúng ta qua lời Ngài và qua các bí tích nơi bàn thờ. Với sự nuôi dưởng bởi những bí tích qua sự gặp gỡ Chúa Kitô, chúng ta ra đi "sẵn sàng" và "tỉnh thức" để gặp Ngài nơi những người nghèo, những người cần được giúp đở của thế giới. Trong khi Mùa Vọng bắt đầu chúng ta nên thấy được Chúa Kitô đang hiện diện ở giữa chúng ta và chúng ta cũng tỉnh thức và chuẩn bị tinh thần luôn được tỉnh táo khi Ngài đến "trong những ngày đó".

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP


1st SD OF ADVENT –A–
Isaiah 2: 1-5; Psalm 122; Romans 13: 11-14; Matthew 24: 37-44

The first Sunday of Advent begins a new liturgical year when the Sunday gospel readings will be taken primarily from Matthew. It is strange then that the gospel reading for this Sunday is from one of the last chapters in Matthew. Thus, the apocalyptic theme of the past weeks continues as we enter Advent. Apocalyptic messages are about the final coming of the Lord, for whom we are waiting. So, Advent begins, not with in anticipation of Christ’s first coming at his birth, but with a look to his return and a call to be attentive now to his presence.

Our first reading from Isaiah is one of seven visions the prophet shared with the people of Judah. He looks to God’s future coming to establish peace… "In days to come." What has God planned for the people? There will be peace among nations ("all nations") and prosperity, as people turn away from conflict to peaceful relations. In the eighth century BCE Isaiah was trying to warn the people of Judah, in the south, of the imminent dangers of assault from the Assyrians, who had already enslaved Israel in the north. He was urging the people to remain faithful to God and, to reinforce his message, he offered them a vision of peace and unity, not just for them, but for all the peoples of the world.

Isaiah stirs us as we hear his promise for a future when nation shall "beat their swords into plowshares." The prophecy can sound like a mere pipe dream, a wistful hope for better times. If that is all the prophet is saying then this lovely reading, with its poetic images, would make a good discussion in a high school literature class. But Isaiah’s prophecy gave the people hope and reassurance that, despite appearances and the mockery of their enemies, God had not forgotten them.

We can pause here and respond to Isaiah’s invitation, "Come, let us climb the Lord’s mountain." Climbing a mountain takes effort, perseverance and determination. Isaiah invites us to acknowledge the darkness of our personal lives, as well as that of our church, overshadowed these days by the horrible accounts of sexual abuse. Stirred by Isaiah’s prophecy we turn to God for forgiveness and healing. We will indeed have to "climb the Lord’s mountain" and such a climb, with what it asks us and our church to do, is difficult. In fact, we are not capable of doing ll this on our own.

Isaiah did not think that mere human effort alone could bring about the peace he was visioning. Today’s halfhearted and frustrated efforts at peace by international leaders confirms Isaiah’s vision that only with God can we accomplish God’s call to live in peace with one another. The prophet was insistent that peace could only happen when people turn to God for instruction, live under God’s judgment and respond to God’s arbitration. "God shall judge between the nations, and impose terms on many peoples."

Isaiah invites us to "walk in the light of the Lord," – a light which the Holy Spirit pours out on us during these weeks of preparation for the Lord’s coming. We will have to wait till later in Advent to shift our attention to the birth of Christ. On this Sunday we are asked to reflect on his "second coming." Not just reflect, but live in ways that show we expect his return and are doing what we must to prepare for him when he does come. If we are a person who tends to put things off – and who isn’t? – the gospel has an urgency about it, that should stir us to action now. The images warn us that the day is coming that will test our complacency. It will be a day of judgment, for it will reveal how we have put confidence in what is not true, lasting or secure.

What do we need to do to be prepared for Christ’s return? Our future hope calls for action now. Advent is saying to us, "Wake up! Don’t let the time drift by." Are there specific changes we need to make now in our lives? What patterns and ways have been shown to be disruptive, wasteful, and distractions for Advent people looking for Christ in our daily lives? Jesus calls us to constant vigilance as he says, "Therefore, stay awake!" So, let us make our preparation for Christ’s coming very specific and daily. We can try doing that by searching for Christ each day, because he is already present to us. The resurrection stories show that Christ is alive and walks among us, often in unrecognizable ways.

We take our clues from the Gospels. They point us to his presence and remind us how he feeds us in word and sacrament at this table. Having been nourished by these sacramental encounters with Christ, we go forth "prepared" and "awake" to meet him in the poor and the needy of our world. As Advent begins we recommit ourselves to seeing Christ already present among us and we stay awake and prepare ourselves to be alert when he comes at last "in those days."