32. GIỮA TIỆC KHOE MẶT

Có nhà nọ đãi tiệc mời khách, ngồi bên trên có hai người khách. Một người mù mắt trái người kia mù mắt phải.

Tiệc sắp bắt đầu, có người khách bị cận thị đến muộn, chủ nhà bèn mời ông ta đến ngồi bàn bên trên ấy, người ấy nhích đến trước bàn tiệc, nhướng cặp mắt nhặm nhìn rất lâu sau đó hỏi một người ngồi kề bên:

- “Ngồi bàn trên khoe cái mặt là ai vậy ?”

(Quảng Tiếu phủ)

Suy tư 32:

Người ngồi bàn trên chỗ giữa “khoe cái mặt” ấy không ai khác hơn là ông chủ nhà, nhìn người chủ nhà mà hỏi người bên cạnh “ai vậy” thì đúng là cận thị nặng mà lại không lịch sự chút nào...

Cận thị là người nhìn xa không thấy nhưng phải nhìn thật gần mới thấy...

- Có nhiều người Ki-tô hữu đi dâng thánh lễ nhưng không thấy Đức Chúa Giê-su trên bàn thờ, mà chỉ thấy một ông cha sở nóng tính khó chịu của mình: con mắt tâm hồn của họ bị cận thị nặng vì thích tìm khuyết đểim của người khác.

- Có nhiều người Ki-tô hữu đi dâng lễ mà không thấy Chúa trong bài giảng, nhưng chỉ thấy bài giảng sao quá dài: con mắt tâm hồn của họ bị cận thị nặng vì họ chỉ muốn bài giảng ngắn ngắn cho mau hết giờ để còn đi nhậu.

- Có nhiều người Ki-tô hữu phớt lờ trước những đau khổ của tha nhân, nhưng lại vui mừng hớn hở khi có ai đó mời đi ăn nhà hàng: con mắt tâm hồn của họ bị cận thị nặng, vì họ chỉ thích sung sướng mà không chia sẻ đau khổ với người khác.

Cận thị thì không thấy xa mà chỉ thấy gần, người tâm hồn bị cận thị thì không nhìn thấy Chúa rõ ràng nơi tha nhân, và cũng chẳng nhìn thấy Chúa qua hoàn cảnh của cuộc sống...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)

-----------------

http://www.vietcatholicnews.net

https://www.facebook.com/jmtaiby

https://nhantai.info