Nhân đọc lại bài thơ “VỊNH BỨC DƯ ĐỒ RÁCH” của Tản Đà

Mấy ngàn năm vờn vẽ tấm “Dư Đồ” ,
Tổ tiên mình nào tiếc máu, xương khô.
Dải non sông nối liền như gấm vóc,
Cõi biển trời chim chắp cánh tự do.

Tấm “Dư Đồ” giờ rách nát tả tơi,
Nồi da xáo thịt chém giết đã đời,
Súng Nga, đạn Tàu, thêm ý thức hệ…
Vết hận thù nhức nhối mãi chưa vơi.

Biên giới năm nào máu nhuộm đồi sim,
Muôn vạn xác con giờ vẫn im lìm.
Nhìn đất mẹ cắt chia về phương bắc,
Mà hồn đau như muối xát vào tim !

Thân mẹ Hoàng sa, dáng mẹ Gạc Ma,
Phên dại Biển Đông bát ngát bao la.
Đành nhắm mắt oằn lưng đời nô lệ,
Chiếc thuyền câu giờ ngại chuyến đi xa.

Đôi mắt ai khuya vẫn mãi chờ mong,
Giờ chưa khô dòng lệ nhớ thương chồng.
Thuyền vỡ nát và thân chôn biển thẳm,
Bởi bọn cướp tàu lang sói bất nhân.

Câu hò ví dặm một thuở dân gầy,
Nghe âm vang theo biển chết chiều nay.
Rừng Tây nguyên, chim xa, cây trụi lá,
Bùn đỏ dâng đầy mẹ khóc ngất ngây !

Đất mẹ xưa hiền trái ổi, trái chanh,
Tô canh rau muống, một bát chè xanh…
Con cá rô đồng, con lươn chú ếch…
Giờ nhìn đâu cũng chẳng thấy yên lành !

Đường cong chữ S dáng mẹ thon thon,
Đầu nam Phú Quốc, phía bắc Vân Đồn,
Vịnh Vân Phong, những tiền đồn trấn ải,
“Bè lũ Ba Đình” đang hè hụi bán xon !

Trách bầy con mẹ giá áo túi cơm,
Một bầy sâu mọt, cả lũ quan tham.
Tựa lưng bạo quyền, ăn nhờ độc đảng.
Mặc tấm “Dư Đồ” mẹ rách tan hoang.

Bác Tản Đà xưa hứa “sẽ liệu bồi”,
Đã ngót trăm năm rồi bác Hiếu ơi !
Còn cọng theo tàu, tang gia bại sản.
“Dư Đồ” nầy bị đánh cắp chẳng chơi !

Trần Đoan Hùng
(5/6/2018)