Em có nghe tiếng thì thầm của mẹ,
Vang đâu đó từ những cội sao già ?
Từ những con đường khuất nẻo quê xa,
Ruộng đã lên xanh hay đồng trơ cuống rạ…

Đã mấy trăm năm mẹ chúng mình vất vả,
Lại mang trên mình trăm vạn vết thương đau !
Bao đứa con yêu mẹ cắt rốn chôn nhau,
Rồi chứng kiến cảnh cảnh đầu rơi máu chảy !

Mẹ chăm chút từng đứa con hết thảy,
Dẫu non ngàn hay ốc đảo xa xăm.
Canh giấc cho con giữa rừng thẳm La Vang,
Bảo vệ an toàn giữa súng gươm Trà Kiệu !

Ơn thánh cho con mẹ không bao giờ thiếu,
Dẫu trèo non lặn suối, lẫn trốn, bôn ba…
Mẹ đi tìm từng đứa con lạc lối đi xa,
Đem về mái ấm của tình Cha muôn thuở !

Bốn trăm năm mẹ vẫn còn nặng nợ,
Dẫu có “ra riêng” nhưng con vẫn mãi là con !
Tình mẹ đong đầy và mãi mãi sắt son,
Cho dẫu biết bây giờ con đã lớn !

Mừng sinh nhật mẹ bốn trăm năm bừng sáng,
Chúng con về từ khắp nẻo muôn phương.
Nhìn mặt anh em trong bếp ấm từ đường,
Lặng khói hương và nghe tiếng thì thầm của mẹ !

Sơn Ca Linh
(Chút cảm nhận về cuộc hành hương ngày 26/7/2017, ngày khai mạc Năm Thánh mừng kỷ niệm 400 năm Loan Báo Tin Mừng của giáo phận Qui Nhơn)