Sea Games 22 là một sự kiện Việt Nam, sự kiện này được bắt đầu trong Mùa Vọng, không thể không có vài suy tư giữa Seragames và Mùa Vọng. Phác họa suy tư này, dựa trên niềm tin và gặp gỡ.

Hình ảnh Thánh Gióng của dân tộc Việt:

Niềm tin:

Niềm tin được thể hiện bằng hình ảnh: Thánh Gióng cưỡi ngựa đốt đuốc. Cổ sử hay là huyền sử kể rằng:

“Đời Hùng Vương thứ 6 giặc Ân rất hùng mạnh, kéo sang xâm lược nước Văn Lang. Làng Phù Đổng, bộ Võ Ninh, có một nhà giàu tuổi đã 62, có người con trai lên 3 tuổi mà chưa biết nói, không ngồi hay đứng được. Khi sứ giả nhà Vua đến làng rao cầu người tài hiền ra cứu nước, cậu bé tự nhiên biết nói, xin gặp sứ giả, và xin sứ giả về xin vua cho đúc cho cậu con ngựa sắt, một thanh gươm và một nón sắt. Từ ấy cậu ăn rất nhiều và lớn nhanh như thổi.

Giặc Ân kéo đến núi Châu Sơn (Tiên Du - Hà Bắc), Cậu Gióng cưỡi ngựa sắt phun lửa, tay cầm kiếm, nhổ cả bụi tre làm khí giới, đội mũ sắt, đánh đuổi giặc Ân. Giặc Ân tan, Thánh Gióng cùng với con ngựa sắt bay về trời”.

Niềm tin đọc trong huyền sử, nhận thấy rằng, những con người thánh nhân thường không bước qua ngưỡng cửa sự chết. Thánh nhân không qua sự chết này được đặt ở vị thế cao trong tâm thức là người gây dựng hòa bình cho giang sơn. Ghi nhận qua tâm thức này, người dân Việt hơn bao giờ hết biểu lộ khát vọng hòa bình. Khát vọng ấy như xưa đã hơn mấy ngàn năm, hôm nay lại tái hiện trong buổi khai mạc Lễ hội Sea Games. Như vậy, sứ điệp khát vọng hòa bình lại một lần nữa thấy thể hiện trong tâm thức. Hòa bình không từ trời rơi xuống nhưng được biểu lộ khát vọng từ đất vọng lên cõi trời. Thánh Gióng, một con người đã mang khát vọng ấy bay về trời cao, niềm tin của dân gian là mọc từ nơi đất thấp. Huyền thoại hóa Thánh Gióng, là biến khát khao của mình trở thành hiện thực. Hiện thực ấy đã được thực hiện nhưng chưa được tòan vẹn nên vẫn còn khát mong. Gửi một hình ảnh trong buổi lễ khai mạc, dù vô tình hay hữu ý, người ta vẫn chân nhận một điều về khát vọng bình an vẫn hằng khắc khoải.

Niềm tin đặt vào trong hình tượng Thánh Gióng còn nói lên một chân lý quan trọng, vinh quang trần thế chẳng là gì sánh với cõi trời. Huyền thoại kể về Thánh Gióng sau khi hòan tất sứ mạng của mình, bay về trời chứ không ở lại thế được tôn lên làm vua và hưởng thụ vinh quang. Tính cách của người Việt xưa cũng đọng lại nhiều gương như thế, Ví dụ như Nguyễn Trãi nhận thấy Thái Tôn nhu nhược không có chí lớn như vua cha, lại đam mê tửu sắc, ông xin về trí sĩ tại Côn Sơn. Nguyễn Bỉnh Khiêm sau khi dâng sớ nghiêm trị 78 kẻ lộng thần đã bị nhà Mạc làm ngơ, ông xin về trí sĩ. Phan Chu Trinh, từ áo quan về dạy dăm ba đứa trẻ làng, tham gia vào những họat động khác có ý nghĩa hơn… Dám chấp nhận ra đi trong lúc thành tựu là một soi rọi vào niềm tin để sống, cuộc sống không chỉ là dừng lại dưới thế, không cậy vào quyền hay những gì khác có thể vấy bẩn lý tưởng. Chọn lối bay lên trời có nghĩa là lựa chọn cách sống “ Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Chọn sống cho một niềm tin thanh cao là dám ra đi, dám chấp nhận mất mát bổng lộc. Niềm tin ấy mọc từ đất thấp nhưng vươn tới trời cao. Qua huyền sử Thánh Gióng, ta đọc thấy một chiều kích siêu việt trong tâm hồn người Việt.

Đem hình tượng Thánh Gióng vào buổi khai mạc Sea Games là một cách đánh dấu niềm tin và sự thanh cao của tâm hồn Việt, để lặp lại với mọi người trên thế giới này rằng: “Mọi thắng thua trong trần gian này đều có giới hạn của nó, chỉ có một điều quan trọng, qua những cuộc đua tranh này, mọi người hiểu nhau hơn, thương mến nhau hơn, và nối được các mối dây tình thương bền chặt hơn”.

Tôi cầu chúc cho kỳ lễ hội Seagames này đạt được điều đó.

Gặp gỡ:

Khát vọng từ Thánh Gióng về hòa bình gặp gỡ với Tin Mừng.

Khát vọng “Bình an dưới thế” và do đó, ta lại gặp hình ảnh này qua các bài đọc trong Mùa Vọng.

Hình ảnh của tiên tri Elia được nhắc lại trong bài Tin Mừng ngày Thứ bảy sau Tuần Thứ hai Mùa Vọng.

“Đang khi thầy trò từ trên núi xuống, Đức Giê-su truyền cho các ông rằng: "Đừng nói cho ai hay thị kiến ấy, cho đến khi Con Người từ cõi chết trỗi dậy." Các môn đệ hỏi Người rằng: "Vậy sao các kinh sư lại nói Ê-li-a phải đến trước? " Người đáp: "Ông Ê-li-a phải đến để chỉnh đốn mọi sự. Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Ê-li-a đã đến rồi mà họ không nhận ra, lại còn xử với ông theo ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế."Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gio-an Tẩy Giả”.

Theo niềm tin của người Do Thái, thời của Đấng Hòang Tử Bình An xuất hiện được loan báo trước bằng ngày xuất hiện của Êlia. Êlia là một tiên triđi dọn đường trước, ông chấn hưng mọi sự, chuẩn bị cho Hòang Tử Bình An ngư đến.

Đọc trong huyền thoại Thánh Gióng, ta nhận thấy sự chấn hưng của Thánh Gióng cũng gần giống như sự chấn hưng của Êlia. Là con người mang một sứ mạng cao cả, đại diện cho niềm khát mong của nhân loại, một khát vọng Bình An đã đánh mất từ Nguyên Tội. Sứ mạng và người mang sứ mạng không thể chết bởi vì chết là không còn hy vọng, mất niềm tin, khô chồi trong ước mong.

Cách về trời của Thánh Gióng giống như câu chuyện của tiên tri Elia khi ông hoàn thành sứ vụ, ông về trời trong một cột lửa đưa dẫn.

“Năm mươi anh em ngôn sứ cũng đi, đứng ở đằng xa, phía trước hai ông, còn hai ông thì đứng bên bờ sông Gio-đan. Ông Ê-li-a lấy áo choàng của mình, cuộn lại mà đập xuống nước. Nước rẽ ra hai bên. Hai ông đã đi qua ráo chân. Vậy, khi đã đi qua, ông Ê-li-a nói với ông Ê-li-sa: "Anh cứ xin đi: thầy có thể làm gì cho anh trước khi thầy được đem đi, rời xa anh? " Ông Ê-li-sa nói: "Xin cho con được hai phần thần khí của thầy! " Ông Ê-li-a đáp: "Anh xin một điều khó đấy! Nếu anh thấy thầy khi thầy được đem đi, rời xa anh, thì sẽ được như thế; bằng không, thì không được." Các ông còn đang vừa đi vừa nói, thì này một cỗ xe đỏ như lửa và những con ngựa đỏ như lửa tách hai người ra. Và ông Ê-li-a lên trời trong cơn gió lốc. Thấy thế, ông Ê-li-sa kêu lên: "Cha ơi! Cha ơi! Hỡi chiến xa và chiến mã của Ít-ra-en! " Rồi ông không thấy thầy mình nữa. Ông túm lấy áo mình và xé ra làm hai mảnh. Ông lượm lấy áo choàng của ông Ê-li-a rơi xuống. Ông trở về và đứng bên bờ sông Gio-đan”.

Trong cùng một sứ điệp, trong cùng một khát mong ở sự khác biệt về văn hóa, ta thấy rằng khát vọng hòa bình là phổ quát, không dành riêng cho một dân tộc nào. Hòa bình của dân tộc Việt được biểu lộ là “cơm no, ấm áo” là “hạnh phúc và khang an”, được thắp bằng ngọn đuốc khát vọng từ trái tim. Hanh phúc và bình an trong Tin Mừng là đón nhận chính Đấng Cứu Thế, là Hòang Tử Bình An đích thực.

Giữa khát vọng cụ thể của Hòa Bình, đứng ở góc cạnh của những người không tin Đấng Cứu Thế, ta nghe thấy họ cũng nhận ra rằng, sau trận thua bóng đá với Thái Lan: “Những ngày vui, buồn của Seagames rồi cũng qua, chúng ta lại trở về với đời sống thường ngày của những công việc, của những âu lo”. Niềm vui khát vọng được thắp lên, rồi vẫn tiếp tục chờ đợi cho khát vọng ấy bùng cháy lên luôn mãi thỏa niềm ước mong. Vẫn đọng lại những nỗi buồn của chờ đợi

Hy vọng cần có một điểm tựa, điểm tựa ấy là Chính Hừng Đông đã xuất hiện, Đức Kitô, chính là hừng đông của niềm hy vọng. Tôi ước mong rằng cả dân tộc của tôi nhận ra Đấng Cứu Thế đã đến trong nhà của Ngài.